Trong ký túc xá của học viện, tám người Sử Lai Khắc đang trò chuyện, tuy rằng Kỷ Vu rất muốn kéo Chu Trúc Thanh về phòng bồi dưỡng tình cảm nhưng nhìn bộ dáng Chu Trúc Thanh nỗ lực dung nhập bọn họ, cô lại không đành lòng, hiếm khi Chu Trúc Thanh mở rộng trái tim, Kỷ Vu cũng mừng rỡ nhìn bọn họ nói chuyện phiếm.
Lúc này, Đại Sư lại đây kêu Đường Tam đi, Kỷ Vu thuận thế mang Chu Trúc Thanh đi, tranh thủ thời gian ở chung một chỗ.
Trên bàn có thêm một đống bức họa chính mình chưa bao giờ nhìn qua, cô gái trong họa kia mũi quỳnh mắt đẹp, xảo mục mong hề, sóng mắt lưu chuyển đều là phong tình, cô gái trong bức họa kia rõ ràng là Chu Trúc Thanh với các loại tư thái.
Chu Trúc Thanh cầm một bức họa lên, ngón tay vuốt qua giấy, miễn cưỡng nói: "Xấu muốn chết." Nhưng mặt mày lại toàn là ý cười cùng nhu sắc.
Kỷ Vu đóng cửa phòng ký túc xá rồi khóa lại, vòng lấy eo nhỏ nàng từ sau lưng, môi cọ qua lại trên chiếc cổ thon dài trắng nõn của nàng, hàm hồ nói: "Em không thích? Vậy thì chị vứt nó đi!"
"Không được. Thích." Chu Trúc Thanh trân trọng cuốn bức họa lại, cẩn thận bỏ vào hồn đạo khí, xoay người giương mắt nhìn thẳng Kỷ Vu, nói: "Ngày đó em nhìn đến Đới Mộc Bạch, đột nhiên nghĩ đến giữa em và anh ấy còn có hôn ước, cho nên mới thất thần, cũng không phải..."
Kỷ Vu sửng sốt, lúc này mới hiểu Chu Trúc Thanh đang giải thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-chi-ngon-linh-phap-tac/3588753/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.