Dật Hiên bình tĩnh ngồi xuống ghế đối diện, bắt chéo chân, ánh mắt không hề né tránh, thẳng thừng thừa nhận: " Phải ".
Câu trả lời thẳng thắn của cậu khiến bầu không khí trong phòng như đông cứng lại. Ông Dật đập gậy xuống nền, đôi mắt khẽ nheo lại, ánh nhìn như muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ của con trai mình.
" Ta không cần biết thằng đó đã làm gì để chọc giận con. Nhưng việc con ra tay trực tiếp, dù là gián tiếp hay không, có biết nó ảnh hưởng đến gia đình thế nào không? " Giọng ông trầm nhưng sắc như dao, từng chữ như đánh vào Dật
Hiện.
Dật Hiên hơi nhếch môi, nụ cười lạnh nhạt hiện lên trên gương mặt: " Tống Lãng đáng phải chết. Hắn ta đã làm những chuyện mà ngay cả pháp luật cũng không thể xử lý được. Tôi chỉ thay đạo mà làm thôi ".
Con nghĩ mình là ai mà tự ra luật? " Ông Dật cao giọng, ánh mắt hiện lên sự tức giận: " Con có biết mạng sống của một người, cho dù là loại cặn bã đi nữa cũng không thể bị xem thường như vậy? Gia đình Tống Lãng không phải hạng xoàng. Chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc đâu ".
Dật Hiên không đáp, chỉ nhìn thẳng vào mắt Dật Ngũ. Đến thời điểm hiện giờ, cậu không hối hận, không sợ hãi chút nào.
" Thì đã sao? Tôi có bắt ông giải quyết dùm đâu mà lo " Cậu hỏi, giọng điệu thản nhiên nhưng ẩn chứa sự thách thức.
Không khí trong phòng khách bỗng chốc nặng nề như thể mọi âm thanh đều bị bóp nghẹt. Dật Ngũ đập mạnh tay xuống bàn, âm thanh vang lên chát chúa, khiến cả căn phòng như rung chuyển. Gương mặt ông đỏ bừng, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Dật Hiên đang đứng thẳng trước mặt, vẻ mặt không chút dao động.
Dật Ngũ quát lớn, đôi tay siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch: "Con có biết hành động này sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối cho gia đình chúng ta không? Con có nghĩ đến hậu quả không hả? ".
" Tôi mà đã làm thì sẽ để hậu quả xảy ra ư? " Dật Hiên đáp, giọng cậu điềm tĩnh nhưng lạnh lùng.
Lời nói của Dật Hiên như thêm dầu vào lửa, khiến cơn giận của Dật Ngũ bùng lên dữ dội hơn. Ông bước đến gần, chỉ tay thẳng vào mặt con trai mình: " Nói, rốt cuộc tại sao con lại giết chết Tống Lãng? ".
Ánh mắt cậu vẫn bình tĩnh và lạnh lùng: " Nó đáng chết ".
'Đáng chết? Chỉ vì vậy mà con dám tự ý giết người? " Giọng ông như một cơn giông bão đang kéo đến.
Dật Hiên không trả lời. Cậu hít một hơi sâu, đôi mắt ánh lên sự kiên định nhưng cũng đầy mâu thuẫn: " Chuyện này là do tôi tự làm. Ông không cần phải hỏi lý do ".
Dật Ngũ giận dữ đứng bật dậy, bước tới gần con trai mình: " Ta là bố của con, ta có quyền được biết ".
Ánh mắt Dật Hiên khế tối lại. Cậu siết chặt nắm tay, như thể đang cố kìm nén điều gì đó. Nhưng dù thế nào, cậu cũng không thể để Hi Nhiễm bị kéo vào chuyện này.
Đừng hỏi nữa " Cậu nói, giọng khàn đặc.
" Con vẫn ngoan cố! " Dật Ngũ quát lên, giọng đầy sự bất lực: " Con...
Dật Ngũ định nói gì đó nhưng lại khựng lại. Ánh mắt của Dật Hiên, dù lạnh lùng, vẫn ánh lên một sự cương quyết kỳ lạ. Có thứ gì đó trong ánh mắt ấy khiến ông cảm nhận được: lý do của con trai mình không hề đơn giản, nhưng cậu sẽ không bao giờ nói ra.
Dật Hiên " Dật Ngũ nói, giọng ông hạ xuống, nhưng vẫn đầy sức nặng: " Nếu con không chịu nói sự thật, ta sẽ tự điều tra. Đừng nghĩ rằng ta không tìm ra được ".
Cậu biết, nếu sự thật được phơi bày, người cậu muốn bảo vệ nhất sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm không lường trước. Và vì Hi Nhiễm, Dật Hiên sẽ gánh lấy mọi thứ một mình.
Con quá ngông cuồng rồi, Dật Hiên. Con nghĩ rằng chỉ vì con mang họ Dật, con có thể muốn làm gì thì làm sao? Đừng quên, gia đình này tồn tại được đến bây giờ không phải nhờ vào những hành động bộc phát ngu ngốc như thế! ".
Dật Hiên khẽ nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo hiện lên: " Ông mà cũng biết nghĩ cho cái thanh danh nhà này sao? ".
Câu nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào sự kiên nhẫn còn sót lại của Dật Ngũ. Ông siết chặt nắm đấm, ánh mắt lấp lánh cơn giận không thể kiềm chế.
Chuyện của tôi, không cần ông quản " Dật Hiên trả lời, ánh mắt anh sáng lên sự quyết tâm không thể lay chuyển: " Đừng tỏ vẻ như kiểu đang cố gắng bảo vệ gia tộc Dật này ".
Giọng cậu trầm thấp nhưng sắc bén, như một lưỡi dao cắt ngang không gian.
Dật Ngũ sững lại trong giây lát, đôi mắt ánh lên sự cảnh giác.
Con đang nói cái gì? " Ông cố gắng giữ giọng điệu uy quyền nhưng rõ ràng sự tức giận đang dâng lên.
" Tôi đang nói về cái cách mà ông phản bội mẹ ngay khi bà vừa mất! " Dật Hiên gắn từng chữ, ánh mắt lạnh lẽo như muốn đóng băng cả căn phòng: " Ông nghĩ tôi không biết sao? Khi mẹ còn chưa yên giấc, ngay lập tức ông đã đưa người đàn bà khác vào nhà này, rồi diễn vai người chồng, người cha mẫu mực trước mặt thiên hạ ".
Câu nói như một cái tát thẳng vào mặt Dật Ngũ. Ông nhìn con trai mình, đôi mắt đầy phẫn nộ xen lẫn sự ngỡ ngàng: " Con không hiểu chuyện người lớn. Mẹ con mất, ta phải tiếp tục sống, tiếp tục lo cho gia đình này. Đừng lấy chuyện đó ra để chỉ trích ta! ".
Không hiểu? " Dật Hiên nở nụ cười tràn đầy khinh bỉ: " Ông lầm rồi. Tôi hiểu rất rõ là đằng khác ".
" Chính đôi mắt này " Dật Hiên chỉ tay vào mắt mình, gắn từng tiếng: " Đã thấy ông quay lưng với mẹ khi bà yếu đuối nhất, đánh đập bà khi có chuyện không vui. Suốt ngày chỉ chăm chăm giữ danh tiếng và địa vị, trong khi mẹ lặng lẽ chịu đau đớn một mình. Vậy mà giờ ông lại đứng đây dạy dỗ tôi về hậu quả ".
Nực cười! " Dật Hiên phun ra hai chữ dứt khoát.
Im miệng! " Dật Ngũ quát lớn, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, nhưng lại không nhấc lên được: " Ta là bố con! Ta không cho phép con nói chuyện với ta như vậy! ".
'Đúng, ông là bố tôi. Nhưng ông có bao giờ thực sự là một người bố không? " Dật Hiên tiến lên một bước, ánh mắt nhìn thẳng vào ông, không hề e ngại: ' Ông nghĩ ông có quyền ra lệnh cho tôi? Dựa vào điều gì? Dựa vào việc ông bỏ mặc mẹ tôi mà đi xây dựng một gia đình khác sao? ".
Câu nói cuối cùng như một nhát dao chí mạng. Dật Ngũ không nói gì thêm, chỉ đứng đó, ánh mắt như đang giằng xé giữa sự tức giận và nỗi đau bị phơi bày.
Dật Hiên hít một hơi thật sâu, như cố gắng đè nén sự uất ức trong lòng: " Tống Lãng đáng phải chết và tôi không hề hối hận với điều đó. Nếu ông muốn lo hậu quả, thì cứ làm như mọi lần ông đã làm bảo vệ hình ảnh của mình đi.
-
Nhưng đừng nghĩ có quyền trách tôi, khi chính ông đã quên đi trách nhiệm lớn nhất của một người đàn ông là bảo vệ gia đình mình ".
'Thay vào đó là đi tằng tịu với người đàn bà khác " Dật Hiên vừa nói vừa liếc về phía Ngôn Diễm đang đứng nép ở một góc.
Cây gậy gỗ giơ lên, ánh mắt Dật Ngũ đỏ rực vì cơn giận: " Đồ nghịch tử! Để xem hôm nay ta có dạy được con không! ".
Dật Hiên đứng đó, không hề tỏ ra sợ hãi. Ánh mắt cậu thậm chí còn khiêu khích, như muốn thách thức ông giáng đòn xuống: " Ông lại muốn đánh chết tôi giống như mẹ chứ gì ".
Ngay khi cây gậy sắp hạ xuống, một bóng người từ hành lang lao vào, giọng nói hốt hoảng vang lên: " Ông ơi, dừng lại đi! ".
Ngôn Diễm nhanh chạy đến chặn giữa hai người. Bà nắm lấy cánh tay đang giơ lên của Dật Ngũ, đôi mắt tràn đầy lo lắng: " Ông bình tĩnh lại! Đánh thắng bé chỉ làm mọi chuyện tệ hơn thôi! ".
Dật Ngũ dù giận dữ đến mức run rẩy, vẫn ngừng lại trước sự can ngăn của Ngôn Diễm. Nhưng chính sự xuất hiện của bà lại khiến Dật Hiên bùng lên cơn phẫn nộ mà cậu đã dồn nén bấy lâu.
Cút ra! " Dật Hiên quát lớn, giọng cậu vang lên đầy sự căm ghét, khiến Ngôn Diễm giật mình. Ánh mắt cậu xoáy thẳng vào mắt bà, sắc như dao: " Đừng tỏ vẻ như bà quan tâm tôi. Tôi không cần bà xen vào! ".
" Hiên, mẹ chỉ muốn..."
" Bà không phải mẹ tôi! " Dật Hiên gắn từng chữ, giọng cậu lạnh lẽo đến mức cả không gian như đóng băng: " Đừng gọi tôi như thể bà có tư cách đó, nghe thật kinh tởm ".
Ngôn Diễm đứng chết lặng, đôi mắt ngấn nước. Bà ta quay sang nhìn Dật Ngũ.
Dật Hiên, đủ rồi! " Dật Ngũ lên tiếng, giọng ông vẫn còn đanh thép nhưng đã mất đi phần nào sự uy quyền: " Ngôn Diễm không làm gì sai. Nếu con muốn trách, hãy trách ta! ".
" Tôi chẳng cần phân bua ai sai ai đúng " Dật Hiên cười nhạt, ánh mắt cậu đầy vẻ khinh bỉ nhìn hai người: " Cả hai đều là những kẻ phản bội. Đừng mong tôi tôn trọng ai trong hai người ".
Dứt lời, cậu quay lưng đi, nhưng ngay sau đó, cơn đau nhói buốt lan tỏa khắp lưng Dật Hiên. Cậu khựng lại, không quay đầu, nhưng cơ thể cứng đờ.
Dật Ngũ dù lòng đau như cắt vẫn giữ chặt cây gậy trong tay, giọng ông khăn đặc vì sự phẫn nộ lẫn bất lực: " Ta đã nhịn con đủ rồi, Dật Hiên! Con không coi ai ra gì, không coi ta là bố, thì đừng trách ta phải dùng đến cách này để dạy do!".
Dật Hiên cắn chặt răng, bàn tay siết lại, đến mức các khớp tay trắng bệch. Cậu từ từ quay người lại, ánh mắt nhìn Dật Ngũ không còn chút gì ngoài sự lạnh lùng và thách thức.
Ông nghĩ đánh tôi sẽ thay đổi? Đánh đi, cứ tiếp tục đi! " Cậu nhấn mạnh từng từ, giọng nói sắc lẻm như lưỡi dao cắt vào không gian, không hề lùi bước trước uy quyền của người đàn ông trước mặt.
Dật Ngũ giơ cây gậy lên một lần nữa trực tiếp đánh vào hai bên vai cậu thêm vài cái. Mạnh mẽ giáng xuống lưng Dật Hiên. Lực đánh khiến cả cơ thể cậu khẽ chao đảo, nhưng không kêu lên một tiếng nào, chỉ đứng thẳng lưng, đôi mắt bướng bỉnh và kiên cường như thể thách thức sự giận dữ của người đàn ông trước mặt.
Ông giơ cao cây gậy lần nữa, nhưng tay ông khẽ run. Dù cơn giận lấn át lý trí, sâu trong lòng ông vẫn là nỗi đau và cảm giác bất lực.
" Con nghĩ rằng bố không dám sao " Dật Ngũ nghiến răng, cây gậy lại quất xuống. Lần này, âm thanh chát chúa vang lên cùng với vết đỏ rực hiện rõ trên áo sơ mi trắng của Dật Hiên. Nhưng cậu vẫn không hề tránh né, không lùi bước, chỉ quay lại nhìn ông với ánh mắt như đang chế giễu.
Ngôn Diễm đứng bên cạnh, không thể chịu đựng được nữa. Bà lao đến, chắn trước mặt Dật Hiên, đôi mắt rưng rưng: " Ông dừng lại đi! Đánh thằng bé thế này chẳng giải quyết được gì cả, chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn thôi! ".
Dật Hiên khẽ cười nhạt, ánh mắt tràn đầy sự khinh miệt nhìn cả hai người trước mặt:
" Đánh nữa đi. Hoặc là dừng lại và tiếp tục giả vờ làm người cha tốt, làm người chồng mẫu mực. Dù sao, tất cả những gì hai người làm chỉ là một màn kịch rẻ tiền mà thôi ".
' Ông biết không? " Dật Hiên cười nhạt, giọng nói bình thản nhưng đầy cay đắng: " Đau thế này còn dễ chịu hơn nhiều so với cái đau khi nhìn thấy mẹ mình bị phản bội ".
Câu nói ấy như nhát dao đâm thẳng vào lòng Dật Ngũ. Bàn tay đang giơ gậy của ông khựng lại giữa không trung, ánh mắt lóe lên nỗi sửng sốt và áy náy.
" Con dám...! " Dật Ngũ quát lên, nhưng giọng nói của ông đã không còn đanh thép như trước.
" Là gì mà không dám ".
Nói xong, cậu xoay người bước đi, không hề ngoái lại. Lưng áo cậu hơi xộc xệch, để lộ vết đỏ bầm nơi cây gậy vừa quất xuống, có vài vết đã rướm cả máu nhưng cậu vẫn bước đi thẳng lưng, như thể cơn đau ấy chẳng là gì so với vết thương trong lòng.
Phía sau, Dật Ngũ ngồi phịch xuống ghế, cây gậy rơi khỏi tay, phát ra âm thanh lạnh lẽo khi chạm sàn. Ngôn Diễm lặng lẽ cúi đầu, không dám nói gì, chỉ nhìn theo bóng dáng Dật Hiên khuất dần, mang theo sự uất nghẹn và những ký ức đau lòng mà không ai có thể xóa nhòa.
Dật Hiên bước ra khỏi cánh cửa lớn của biệt thự, bóng dáng cậu in dưới nền nhạt nhòa của buổi tối. Từng bước đi của cậu tuy cố gắng giữ vẻ bình thản, nhưng rõ ràng có gì đó bất thường – hơi loạng choạng, không vững.
Tiểu Vương từ xa trông thấy, vội vàng chạy lại, lo lắng nói: " Cậu chủ! Cậu không sao chứ?".
Khi Tiểu Vương vừa chạm vào cánh tay Dật Hiên để đỡ, cậu bất ngờ hất mạnh tay ra:
' Tôi không sao " Giọng cậu lạnh lùng, nhưng lại có chút khàn đặc, cất bước đi.
Tiểu Vương ở phía sau, ánh mắt nhìn kỹ hơn, rồi kinh hãi khi phát hiện một vệt máu loang dần trên áo sơ mi trắng nơi lưng Dật Hiên.
Cậu chủ, cậu bị thương! ".
" Im đi " Dật Hiên quát nhẹ, không nhìn Tiểu Vương, chỉ mở cửa xe một cách
dứt khoát.
Cậu không thể cứ thế mà đi được! Cậu cần xử lý vết thương trước! " Tiểu Vương cố bước lên cản, nhưng ánh mắt lạnh băng của Dật Hiên khiến anh khựng lại.
Không phải việc của anh " Dật Hiên nhấn mạnh từng từ, giọng cậu đầy sự quyết đoán. Không để trợ lý có thêm cơ hội ngăn cản, cậu bước vào trong xe, đóng sập cửa.
Chiếc xe khởi động, tiếng động cơ rền vang phá vỡ sự im lặng. Tiểu Vương đứng chôn chân nhìn theo, ánh mắt đầy lo lắng. Chiếc xe lao đi, để lại phía sau làn bụi mờ và một sự bất an dày đặc.
Trong không gian kín của xe, Dật Hiên bám chặt vô lăng, đôi tay hơi run. Cơn đau từ vết thương nơi lưng nhói lên từng cơn, nhưng cậu chỉ siết chặt răng, không để nó ảnh hưởng đến biểu cảm trên gương mặt mình. Với cậu, đau đớn thể xác không là gì so với những nỗi đau mà cậu đã gánh chịu từ lâu trong trái tim.
Dật Hiên dừng xe ở con hẻm nhỏ dẫn vào khu nhà tập thể của Hi Nhiễm. Ánh đèn đường nhàn nhạt hắt lên khuôn mặt lạnh lùng của cậu nhưng ẩn sâu trong đôi mắt kia là sự mệt mỏi. Cậu đẩy cửa xe, cơn đau nơi lưng lập tức nhói lên dữ dội, khiến bước chân cậu khựng lại. Nhưng như mọi lần, Dật Hiên không để lộ bất kỳ dấu hiệu yếu đuối nào.
Không gian trong hẻm vắng lặng, chỉ có tiếng bước chân cậu vang lên đều đặn trên mặt đường lát xi măng. Cơn gió đêm buốt giá lùa qua, nhưng Dật Hiên dường như chẳng cảm nhận được, hoặc đúng hơn là cậu chẳng buồn để ý.
Cậu đi vào con hẻm, từng bước chậm rãi, cho đến khi dừng lại ở ghế đá nằm dưới tán cây gần khu nhà của Hi Nhiễm. Cậu ngồi xuống, dựa lưng vào thành ghế. Cơn đau từ vết thương khiến cơ thể cậu căng cứng, nhưng Dật Hiên chỉ siết chặt tay, không để mình phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Đôi mắt cậu hướng lên tầng trên của khu nhà, nơi ánh sáng từ căn nhà của Hi Nhiễm vẫn còn le lói qua khung cửa sổ.
Trong lòng cậu tràn ngập những đắn đo. Cậu muốn gọi cô xuống, muốn nhìn thấy cô, muốn biết rằng cô vẫn an toàn. Nhưng rồi cuối cùng vẫn không dám gọi cô xuống.
Mùa đông lạnh lẽo thế này, cô xuống không khéo lại cảm lạnh.
Dật Hiên thở dài, làn hơi trắng mờ thoáng hiện rồi tan biến trong không khí lạnh giá. Cậu gục đầu xuống, để mặc cho những suy nghĩ rối ren trong đầu quay cuồng.
Trời đêm càng lúc càng lạnh nhưng cậu vẫn ngồi đó, lặng lẽ như một cái bóng hòa vào màn đêm tĩnh mịch. Không cần ai biết, không cần ai hiểu. Chỉ cần biết rằng cô đang ở gần, và cô an toàn, như vậy đã là đủ với cậu.
Ánh sáng từ chiếc ti vi trong phòng khách phát ra, đôi mắt cô chăm chú dán vào màn hình, nơi tin tức thời sự đang phát về một vụ án mạng gây chấn động. Dù không muốn, nhưng những lời bàn tán trong trường về cái chết của Tống Lãng vẫn khiến cô không thể gạt bỏ cảm giác bất an đang đè nặng trong lòng.
Chúc Lan ngồi kế bên, tay cầm cốc trà nóng, khẽ thở dài: " Thời buổi bây giờ, con người thật đáng sợ. Đi đâu cũng phải cẩn thận nha cháu ".
Hi Nhiễm quay sang bà, cố gắng nở một nụ cười nhẹ để trấn an: " Cháu biết rồi ạ, bà đừng lo ".
Chúc Lan gật đầu, hai bà cháu ngồi xem tivi tiếp. Nhưng có lẽ tuổi già khiến sức khỏe của bà không còn tốt. Một lát sau, bà xoa nhẹ vai mình, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi: " Bà hơi mệt, chắc bà đi vào nghỉ trước. Cháu cũng ngủ sớm đi nhé ".
" Vâng, bà nghỉ ngơi đi ạ " Hi Nhiễm nhẹ nhàng đáp, đứng dậy dìu bà vào phòng ngủ.
Sau khi chắc chắn bà đã yên vị trên giường, cô quay lại phòng khách, dọn dẹp đống rác ở trong bếp. Nhìn đồng hồ đã khá muộn, nhưng cảm giác ngột ngạt trong nhà thôi thúc cô muốn xuống dưới để hít thở không khí một chút.
Cầm túi rác, Hi Nhiễm rón rén mở cửa chính, nhẹ nhàng bước xuống cầu thang dẫn ra khu vực thùng rác của khu tập thể.
Bước ra ngoài, không khí lành lạnh phả vào mặt khiến cô khẽ rùng mình. Cô đi thẳng tới thùng rác, đứng lại, cúi người bỏ túi rác vào bên trong.
Lúc này, cơn gió nhẹ thổi qua, làm xào xạc những tán cây gần đó. Cô ngẩng đầu lên, nhìn quanh. Khu nhà im ắng lạ thường, chỉ có bóng đèn hắt xuống con đường vắng vẻ.
Hi Nhiễm vừa bước lên bậc thềm dẫn vào khu nhà, tay khẽ đẩy cánh cửa, thì một linh tính kỳ lạ xẹt ngang qua khiến cô khựng lại. Không hiểu tại sao, nhưng cảm giác thôi thúc buộc cô ngoảnh đầu lại nhìn về phía chiếc ghế đá gần gốc cây.
Trong ánh đèn đường mờ nhạt, bóng dáng quen thuộc của Dật Hiên hiện lên rõ ràng. Cậu ngồi đó, đầu hơi cúi xuống, đôi vai thẳng tắp thường ngày giờ đây có chút buông lỏng, tựa như đang gồng mình chống chọi với điều gì đó.
Hi Nhiễm sững người, lon ton chạy lại chỗ cậu.
Dật Hiên! " Cô vội chạy đến, giọng nói đầy lo lắng.
Nghe thấy tiếng gọi, Dật Hiên ngẩng đầu lên. Ánh mắt cậu hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ lãnh đạm: " Cậu làm gì ở đây giờ này? ".
" Tớ đi vứt rác ".
Hi Nhiễm nhìn thấy gương mặt cậu phờ phạc, tái nhợt, còn lưng áo bị một mảng đỏ thẫm loang trên áo đồng phục của Dật Hiên, đậm đến mức ánh sáng yếu ớt cũng không thể che giấu. Cô thót tim, bàn tay nắm chặt túi áo khoác run lên, đôi mắt tràn đầy hoảng hốt khi nhìn thấy máu: " Dật Hiên! Cậu bị thương à! ".
' Không " Dật Hiên đáp, giọng điềm tĩnh đến lạ, như thể việc đó chẳng quan trọng: " Chỉ là vết thương nhỏ thôi".
" Nhỏ? " Hi Nhiễm nói, " Cậu nhìn lại mình xem! Máu đã thấm qua áo rồi kìa! ".
Cô cúi xuống định kéo cậu dậy, nhưng Dật Hiên nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, ánh mắt cậu có chút né tránh: " Đừng động vào, không cần thiết ".
Không cần thiết cái gì chứ? " Hi Nhiễm bật lên, giọng run rẩy.
Cậu nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng cơn đau từ vết thương bất ngờ khiến cậu khẽ rên lên. Hi Nhiễm không chần chừ nữa, cô kiên quyết cúi xuống đỡ lấy câu.
Đứng lên đi " Cô nói, giọng nhẹ nhưng kiên định: " Trời lạnh mà cậu ngồi ngoài này, lại còn bị thương nữa. Sao không về nhà? ".
Dật Hiên đành miễn cưỡng để cô dìu mình đứng dậy, vô hồn nói: " Sao tớ không về nhà nhỉ? ".
Cậu nói gì thế? " Hi Nhiễm cố gắng sức đỡ cậu, " Hay là cậu vào nhà, tớ xem vết thương cho ".
Dật Hiên khẽ nhếch môi cười nhạt, nhưng trong lòng lại ấm lên một chút. Cậu không nói gì thêm, để cô dẫn đi, mặc cho cơn lạnh của đêm vẫn bao trùm xung quanh.
Vào bên trong, Hi Nhiễm cẩn thận dìu Dật Hiên đến ngồi ở ghế. Cậu đưa mắt nhìn quanh, hỏi: " Bà nội đâu? ".
" Bà ngủ rồi " Hi Nhiễm nhón chân mở tủ bếp lấy hộp y tế xuống mang ra ngoài.
Hi Nhiễm mở hộp ra, nói: " Để tớ bôi thuốc cho cậu ".
Dật Hiên nhìn cô cười cười, thật ra thì cậu cũng không quan tâm đến mấy vết thương này, cũng không thấy đau lắm. Nhưng nhìn biểu hiện sốt sắng của Hi Nhiễm thế này khiến cậu không thể từ chối.
Cậu ngồi trên ghế, thấy cô đột nhiên không nhúc nhích thì mới hất cằm hỏi: Không bôi thuốc nữa? ".
Hi Nhiễm lúc này mới để ý đến vị trí của vết thương, cô xấu hổ nói: " Phải cởi áo ra ".
Cơn chọc ghẹo của cậu lại nổi lên, cậu giả vờ như không nghe thấy, nhướng một bên mày, khóe miệng cong lên một nụ cười xấu xa.
Cậu nói gì? Nói lớn một chút, tớ nghe không rõ ".
Hi Nhiễm không hề biết Dật Hiên cố ý trêu chọc mình nên cô mím môi, cố gắng đè nén trái tim đang đập điên cuồng, giả vờ bình tĩnh nói: " Cậu phải cởi áo ra thì tớ mới bôi thuốc được".
Cởi thì cởi " Dật Hiên cười cười rồi cởi áo đồng phục trên người ra, dưới ánh sáng mờ ảo, thân hình cường tráng của thiếu niên lộ ra trước mắt.
Dáng người gợi cảm của cậu khiến Hi Nhiễm hoảng sợ vội vã di dời tầm mắt sang chỗ khác. Mí mắt cô co giật liên tục, không biết nên nhìn đi đâu.
Đường nét cơ bụng của chàng thiếu niên 15 tuổi vô cùng hoàn hảo, đôi vai rộng và vững chãi, đường nét cơ bắp săn chắc trải dài xuống cánh tay mạnh mẽ, vừa đủ nhưng không quá phô trương. Lồng ngực của cậu đầy đặn với những múi cơ rõ nét tạo thành một đường cong mạnh mẽ chạy xuống phần bung.
Làn da của cậu trắng sáng, tuy nhiên, chính trên làn da ấy lại hằn lên những vết sẹo dài ngắn khác nhau, điều đó khiến Hi Nhiễm khá ngạc nhiên. Nhưng những vết sẹo đó không làm giảm đi vẻ đẹp của cậu.
Cậu...cậu quay lại đi " Hi Nhiễm ấp úng nói.
Được " Dật Hiên mau chóng làm theo lời cô.
Bờ lưng của cậu rộng lớn, với những cơ bắp gọn gàng tạo thành hình chữ V rõ ràng khi cậu di chuyển. Dù mang trên người những vết sẹo, nhưng cơ thể của Dật Hiên vẫn rất hoàn hảo.
Khi câu quay lưng lại, Hi Nhiễm lập tức sững người. Trước mắt cô là một tấm lưng đầy những vết thương. Không chỉ là vết máu tươi trên lưng, mà còn là những vết sẹo cũ mới đan xen, kéo dài từ vai xuống tận eo.
Hi Nhiễm siết chặt khăn trong tay, ánh mắt cô run rẩy: " Cậu...sao lại thành ra thế này? ".
Không may va vào đá thôi " Dật Hiên đáp, giọng đều đều như thể đó là điều không đáng nhắc đến: " Đừng để ý, giúp tớ lau sạch là được rồi ".
" Va vào đá sao lại ra nông nổi kinh thế này? " Hi Nhiễm gần như bật lên, đôi mắt đỏ hoe.
Dật Hiên im lặng, ánh mắt nhìn xa xăm. Anh không trả lời, cũng không định giải thích.
Hi Nhiễm cắn chặt môi, cảm thấy cổ họng nghẹn ứ. Tay cô run rẩy nhúng khăn vào nước, rồi nhẹ nhàng đặt lên lưng cậu.
' Đau thì nói " Cô khẽ nói, giọng lạc đi.
Không đau " Dật Hiên đáp, nhưng cơ thể cậu khẽ giật nhẹ khi khăn chạm vào vết thương.
Hi Nhiễm cẩn thận lau đi những vết máu khô, cố gắng không để nước mắt rơi. Nhưng từng vết sẹo trên lưng cậu như một nhát dao cắt vào tim cô. Cô không thể tưởng tượng được, một người luôn tỏ ra lạnh lùng và mạnh mẽ như Dật Hiên lại có đầy rẫy những vết sẹo sau lớp áo đồng phục.
Cầm lọ thuốc, mắt cô nhìn thấy vai của cậu cũng đầy vết bầm tím, từng mảng bầm trên da thịt trộn lẫn với vết máu. Cô cẩn thận bôi thuốc lên từng vết thương trên lưng cậu, đầu ngón tay cô vừa chạm vào thì cô liền phát hiện cả người cậu cứng đờ, cô sợ động đến vết thương của cậu nên dừng không bôi thuốc nữa, hai tay Hi Nhiễm run rẩy vì lo lắng.
Dật Hiên nheo mắt lại, bình tĩnh nói: " Bôi tiếp đi ".
Hi Nhiễm chăm chú bôi thuốc không dám phân tâm dù chỉ là một giây, sau khi sát trùng miệng vết thương trên lưng cậu xong cô nhẹ nhàng lấy thuốc đỏ bôi lên. Sau đó liền dùng băng gạc đắp lên những vết thương.
Cô khẽ chớp đôi hàng mi, nhìn vết thương trên lưng cậu ngập ngừng hỏi: " Còn vết thương nào nữa không? ".
Dật Hiên quay người lại, đôi mắt đen láy của cậu nhìn cô rất lâu, cậu nghiêng đầu khẽ cười:
" Có cần tớ cởi hết quần cho cậu kiểm tra không? ".
Hi Nhiễm bị trêu ghẹo xấu hổ nóng mặt, cô cắn môi: " Đã thế rồi cậu còn đùa được nữa hả? ".
Dật Hiên nhướng mày: " Đỏ mặt rồi à? ".
" Đồ lưu manh ".
"..." Dật Hiên nhếch môi nói, " Là cậu hỏi tớ mà? Sao bây giờ lại mắng tớ? ".
Hi Nhiễm không thèm để ý đến cậu, cô tranh thủ dọn dẹp lại đồ. Cô vào bếp pha cho cậu cốc trà ấm mang ra, đặt lên bàn: " Uống đi cho ấm ".
Nhìn cậu bưng lên uống, cô mới thở phào một cái, vừa định đứng dậy thì giọng nói trầm thấp của Dật Hiên lại vang lên: " Hi Nhiễm ".
Cô vô thức nhìn liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm tối tăm của cậu.
Tim Hi Nhiễm đập thình thịch:
"Sao...sao thế?".
Dật Hiên nhìn chằm chằm cô hồi lâu mới hỏi:
"Sao cậu lại khóc?".
" Là vì lần đầu tiên cậu nhìn thấy vết thương kiểu này? " Dật Hiên chậm rãi hỏi, tay cậu bỗng vươn ra nắm chặt cổ tay Hi Nhiễm, không cho cô cơ hội trốn thoát: " Hay là vì tớ bị thương, cậu đau lòng nên mới khóc? ".
Nhìn Dật Hiên lúc này có chút không giống với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, ánh mắt cậu bình tĩnh và tràn đầy sự nghiêm túc.
Đầu óc Hi Nhiễm trống rỗng, trái tim hốt hoảng đập mạnh hơn bao giờ hết.
Cô muốn trốn khỏi tay cậu nhưng không được.
' Sao?" Cậu hỏi, " Trả lời đi chứ?".
Cả người Hi Nhiễm cứng đờ, hàng lông mi khẽ run rẩy hồi lâu mới lấy hết dũng khí hỏi lại.
Vậy cậu thì sao? Sao lại bảo vệ tớ hết lần này đến lần khác? Lúc nào cũng có mặt khi tớ gặp khó khăn? ".Trong mắt Dật Hiên mang theo vài phần ý cười: " Này, Hi Nhiễm. Cậu thông minh như vậy, cũng hiểu được vì sao tớ lại làm thế? ".
" Hả? " Hi Nhiễm không hiểu nhìn cậu.
Dật Hiên đứng dậy, bất ngờ cậu kéo tay cô đặt ngay trên lồng ngực mình, chân thành nói:
' Năm 15 tuổi, cậu đến thả ánh nắng vào tim tớ! ".
" Vì thế gặp cậu rồi liền không muốn làm kiếp độc thân nữa. Hi Nhiễm! Tớ thích cậu ".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]