Dật Hiên ngồi lặng trong xe, đôi mắt u ám dán chặt vào màn hình điện thoại vừa phát xong đoạn video. Hình ảnh Tống Lãng bị xử lý hiện lên rõ mồn một, ánh sáng xanh từ màn hình hắt lên gương mặt cậu, đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia thỏa mãn.
Tống Lãng đã phải trả giá, một cái giá thích đáng cho tội ác đã gây ra với Hi Nhiễm.
Cậu khẽ nhếch môi, nụ cười vừa lạnh lùng vừa đầy vẻ mãn nguyện. Sự oán hận vốn âm ỉ trong lòng bao ngày nay cuối cùng cũng đã được giải tỏa. Nhưng không lâu sau, biểu cảm ấy nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ bình tĩnh, lạnh lùng thường thấy.
Cậu nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, đôi mắt thoáng ánh lên tia phẫn uất rồi nhanh chóng bị đè nén bởi sự bình tĩnh đến đáng sợ. Một tay đưa lên chỉnh lại cổ áo, Dật Hiên ngả người ra sau, ngón tay nhịp nhịp lên thành ghế. Không một biểu cảm nào lộ ra, nhưng người tài xế ngồi trước cảm nhận được không khí nặng nề bao trùm cả chiếc xe.
Dàn cảnh đi " Giọng cậu trầm thấp, lạnh lùng, từng từ như khắc vào không gian: " Chết tại chỗ ".
Câu lệnh ấy giống như một nhát dao sắc ngọt, cắt đứt mọi lý trí của những người bên dưới. Dật Hiên không nhắm mắt để hồi tưởng, cũng không nghĩ ngợi xa xôi.
Tiểu Vương lập tức đáp lời, không dám chậm trễ dù chỉ một giây. Dật Hiên ngả đầu dựa vào ghế, ánh mắt khẽ liếc ra cửa sổ. Ánh đèn đường chớp nhoáng lướt qua cửa kính, tựa như chứng kiến mọi quyết định tàn nhẫn nhưng lại vô cùng hoàn hảo của cậu.
Cậu không cảm thấy gợn sóng trong lòng hay cũng không hề có chút hối hận. Dật Hiên cho rằng thế giới này vốn dĩ không có chỗ cho lòng thương hại, đặc biệt với những kẻ đã chạm vào giới hạn cuối cùng của cậu.
Trời dần về khuya, khu nhà tập thể yên tĩnh hơn thường ngày, chỉ có tiếng lá cây xào xạc trong làn gió nhẹ. Hi Nhiễm và Lâm Nhã Tịnh ngồi trên chiếc ghế đá cũ dưới tán cây nhâm nhi bánh kẹo mua từ chuyến đi chơi lần trước về.
Hi Nhiễm chăm chú bóc vỏ hạt dẻ, trong khi Lâm Nhã Tịnh thỉnh thoảng lại vuốt tóc, ánh mắt như chờ đợi điều gì đó.
Lâm Nhã Tịnh nghiêng người, chống cằm nhìn bạn, môi khẽ nhếch lên một nụ cười: " Hi Nhiễm, cậu sinh vào ngày nào thế? Để tớ xem bói cho cậu ".
" Lần trước cậu xem chưa đủ sao? " Hi Nhiễm mỉm cười.
" Tớ mới học lỏm được cách xem bói của các bạn truyền lại nên muốn thử xem thế nào. Ây da, cậu mau nói đi ".
' Ngày 4 tháng 11".
Lâm Nhã Tịnh lẩm bẩm: " Ngày 4 tháng 11 ".
Lát sau, cô nàng reo lên, hớn hở nói: " Không phải đó là ngày mùa hoa tử vy nở sao? Hi Nhiễm, cậu sinh vào trúng ngày đẹp thật ".
Hi Nhiễm khựng lại một chút, sau đó mỉm cười nhẹ, tay vô thức vuốt vuốt vạt áo: " Đúng thế! Chắc vì mình sinh vào mùa hoa tử vy nở, vậy nên mà bà mình mới bảo mình hợp với màu tím ".
Lâm Nhã Tịnh gật gù, ánh mắt dừng lại ở gương mặt cô, giọng nói trở nên dịu dàng hơn: " Cậu biết không, mình nghĩ hoa tử vy hợp với cậu thật. Vừa mộc mạc, vừa nhẹ nhàng nhưng cũng kiên cường. Như cái cách cậu luôn đi qua mọi chuyện khó khăn mà vẫn giữ được sự ấm áp ".
' Nhắc mới nhớ " Lâm Nhã Tịnh nói, " Về vụ lần trước chúng ta đi mà không có kết quả, số tiền cậu kiếm cũng không xoay sở được. Vậy bố cậu phải....
Hi Nhiễm cắn môi, thật tình cô cũng không muốn giấu bạn thân của mình nên đành thú thật nói lại: " Vốn dĩ thì đúng là như thế. Nhưng lần trước sở cảnh sát có gọi tớ đến, họ bảo bố tớ vẫn được chấp hành án cũ bởi vì đã có người đứng ra trả giúp tớ số tiền rồi ".
Có người đứng ra trả giúp sao? Ai? Họ hàng nhà cậu à? ".
Không phải " Hi Nhiễm lắc đầu, giọng trở nên nhẹ hơn: " Họ hàng hai bên đã cắt đứt với nhà tớ từ sau khi gặp nạn rồi ".
Lâm Nhã Tịnh: " Vậy là ai? ".
" Tớ không biết, nhưng dù là ai tớ cũng sẽ làm để kiếm tiền trả lại cho họ ".
Cậu định làm gì? Số tiền đó thật sự quá lớn đối với cậu đấy ".
" Tớ sẽ đi làm để tích góp lại, khi nào có đủ tiền tớ sẽ tìm cách liên lạc để trả lại ".
" Vậy cũng được, dù sao cứu được bố cậu là may rồi " Lâm Nhã Tịnh cười tươi, giơ tay phủi nhẹ những chiếc lá rụng trên vai cô: " Thế năm nay sinh nhật cậu muốn làm gì? Có muốn tụi mình tổ chức gì đó không? ".
Hi Nhiễm lắc đầu, ánh mắt nhìn xa xăm về khoảng sân trước mặt: " Không cần đâu. Đừng bày biện tốn kém lắm ".
' Nhưng năm nay cậu có bọn tớ mà, không thể không làm gì được. Yên tâm! Tớ sẽ lo từ a đến z, cậu không cần nhúng tay vào đâu ".
Bất chợt, bóng dáng quen thuộc của Minh Hạo Vũ xuất hiện từ xa. Cậu mặc áo hoodie xám và quần jeans đơn giản, dáng vẻ thoải mái nhưng có chút bận rộn. Khi bước qua vào trong, cậu vô tình đụng phải Hi Nhiễm và Lâm Nhã Tịnh.
Minh Hạo Vũ lên tiếng, giọng hơi mệt mỏi: "Ồ! Hi Nhiễm, Nhã Tịnh, hai cậu cũng ở đây à? ".
Lâm Nhã Tịnh ngay lập tức bật cười nhẹ, vẻ mặt tươi tắn hẳn lên: " Đúng lúc ghê, cậu đi đâu về mà trông có vẻ mệt mỏi thiếu sức sống vậy hả?" Ánh mắt cô lấp lánh khi nhìn Hạo Vũ, không hề che giấu sự quan tâm.
Minh Hạo Vũ gãi đầu, có chút ngượng ngùng.
" À, dạo này mình bận mấy việc riêng thôi. Học xong thì phải qua thư viện rồi còn vài việc khác nữa, nên hơi trễ ".
Lâm Nhã Tịnh nhướng mày, nhìn qua Hi Nhiễm với nụ cười ý nhị, như nhận ra chút tâm tư ẩn giấu của Minh Hạo Vũ. Cô gật đầu rồi tiếp lời: " Cậu siêng thật đấy, tan học mà vẫn chạy đến thư viện ".
Minh Hạo Vũ lắc đầu, nở nụ cười nhẹ: " Siêng gì chứ. Hai cậu thì sao? Ra đây ăn vặt à? ".
Cậu ăn chút hạt dẻ cho ấm bụng đi " Hi Nhiễm đưa một ít hạt cô vừa bóc xong bỏ vào tay Minh Hạo Vũ.
Minh Hạo Vũ: " Tớ xin ".
Chiếc xe đen dừng lại trước cổng biệt thự, ánh đèn pha rọi sáng cả lối đi lát đá. Dật Hiên bước xuống, đôi mắt lạnh lùng lướt qua khu vườn im lìm trong ánh hoàng hôn sắp tắt. Cánh cổng tự động khép lại sau lưng cậu, mang theo cảm giác nặng nề.
Người quản gia tiến ra đón, cung kính cúi đầu, khép nép nói: " Cậu chủ, từ chiều có nhóm bạn của cậu đến chơi, hiện họ vẫn còn ở trong phòng khách ".
Dật Hiên dừng chân trước bậc thềm, ánh mắt sắc lạnh khiến người đối diện cảm thấy áp lực. Giọng nói khẽ nhưng đủ để khiến người nghe lạnh sống lưng: " Tôi biết rồi ".
Người quản gia cúi đầu, theo sau cậu đi vào trong.
Cậu bước thẳng vào trong, đôi giày da vang lên tiếng cộp cộp trên sàn nhà lát đá hoa cương. Phòng khách vẫn sáng đèn, tiếng cười nói của nhóm bạn thoảng qua nhưng bị cắt ngang khi cậu lướt qua, ánh mắt lạnh lẽo như dao.
Này người anh em, đi đâu mà giờ mới chịu về vậy hả? " Âu Dương Thiên đeo kính 3D, vừa chơi vừa nói.
Dật Hiên nhìn thấy phòng khách bị bày bừa lộn xộn, cậu nhíu mày nói: " Nhà của tôi từ khi nào biến thành khách sạn cho mấy người vậy? ".
Duệ Khải: " Người nhà với nhau cả, nhà của cậu thì cũng là của bọn tớ thôi, phải không Ôn Chính Phàm? ".
' Tớ không biết " Ôn Chính Phàm nhàn nhã ngồi đọc sách ở một góc.
Nhạt nhẽo thế không biết " Âu Dương Thiên lầm bầm nói.
Dật Hiên không thèm nói gì nữa, trực tiếp đi thẳng lên lầu. Cánh cửa phòng ngủ đóng sầm lại, cậu nhanh chóng cởi bỏ bộ đồng phục còn vương bụi bẩn từ những nơi cậu vừa đi ra. Áo sơ mi bị vứt xuống sàn không chút thương tiếc. Cậu đứng trước gương, ánh mắt dừng lại trên hình ảnh phản chiếu của mình – đôi mắt sâu thẳm, nụ cười mỉa mai hiện lên.
Tâm trí cậu bất giác kéo về cảnh tượng vài giờ trước. Tống Lãng nằm bất động trên mặt đất lạnh lẽo, máu lan ra thành vệt đỏ thẫm. Hơi thở cuối cùng của hắn tan biến giữa sự im lặng chết chóc.
" Đó chỉ là cái giá phải trả " Dật Hiên khẽ cười, nhưng giọng nói mang theo sự lạnh lùng như băng: " Kẻ như mày, đáng lẽ phải chết từ lâu rồi ".
Cậu ngồi xuống mép giường, tay với lấy ly rượu vang trên bàn, chất lỏng đỏ sóng sánh tựa máu: " Thế giới này vốn dĩ chật hẹp lắm rồi. Chết đi cũng chỉ là kết thúc một trò chơi ngu ngốc mà thôi".
Uống cạn ly rượu, mau chóng đi vào phòng tắm rửa sạch. Gió đêm thổi qua khe cửa sổ hé mở, mang theo cảm giác lạnh lẽo, như chính tâm trạng của Dật Hiện lúc này.
Sau khi tắm xong, Dật Hiên thay một bộ đồ thoải mái, áo thun trắng hơi xắn tay và quần short đen đơn giản. Từng bước chân cậu vang lên đều đặn trên cầu thang, ánh đèn vàng nhạt từ đèn chùm chiếu xuống làm nổi bật dáng vẻ lạnh lùng nhưng đầy cuốn hút.
Nhóm bạn vẫn ngồi trong phòng khách, tiếng nói cười nhỏ dần khi thấy cậu xuất hiện.
Âu Dương Thiên: " Dật Hiên, cậu đi đâu từ chiều vậy? Bọn mình qua lớp cũng không thấy cậu?".
Dật Hiên chậm rãi bước xuống, ánh mắt lướt qua cả nhóm một lượt. Đặt tay lên lan can, cậu nhếch môi cười nhẹ: " Có cần báo cáo với các cậu sao? ".
Âu Dương Thiên: " Bọn mình chỉ lo cho cậu thôi ".
Dật Hiên khẽ nhướn mày, tiến thêm vài bước đến gần, giật lấy máy game trong tay cậu: " Lo cho tôi? Các cậu rảnh rỗi đến vậy à? Nếu không có chuyện gì quan trọng, sao không lo mà về nhà sớm ".
' Tớ đang chơi mà " Âu Dương Thiên nhăn mũi, " Nghe Duệ Khải bảo cậu mới tậu máy game mới ra mắt nên chạy qua test thử. Công nhận xịn thật ".
Dật Hiên: " Sao không bỏ tiền mua đi, chơi ké của người khác không biết nhục à?".
Âu Dương Thiên vươn vai một cái đầy thoải mái: " Chơi game mà chơi máy của cậu xịn xò hơn nhiều. Bạn bè với nhau, chia sẻ một chút ít không phải tăng tình đoàn kết hơn à ".
" Bao biện " Dật Hiên nhếch môi nói.
Đêm xuống, không gian biệt thự chìm vào sự yên tĩnh, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích hòa trong làn gió nhẹ. Dật Hiên ngồi trên chiếc ghế đá trong sân, dưới ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn vườn. Đôi mắt cậu nhìn xa xăm về phía màn đêm tĩnh lặng, gương mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng quen thuộc, nhưng trong ánh mắt lại phảng phất chút u uất khó diễn tả.
Cánh cửa kính khẽ mở, tiếng bước chân nhẹ vang lên trên lối đi lát đá. Ôn Chính Phàm tay cầm hai lon Rio mát lạnh, miệng nhếch một nụ cười quen thuộc. Không đợi mời, cậu đã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Dật Hiên, đặt một lon nước trước mặt cậu.
Ngồi đây một mình, trông cứ như đang suy nghĩ điều gì ghê gớm lắm " Ôn Chính Phàm mở nắp lon của mình, đưa lên uống một ngụm, ánh mắt liếc nhìn.
Dật Hiên không trả lời ngay, cậu chỉ lặng lẽ với lấy lon nước, mở nắp rồi khế nhấp một ngụm.
" Tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút ".
Ôn Chính Phàm cười nhạt, dựa người ra sau, tay gõ nhẹ lên thân lon: " Yên tĩnh mà lại ngồi dưới sân, giữa trời gió thế này? Hay là cậu đang cố quên đi chuyện gì? ".
Dật Hiên khựng lại trong giây lát, đôi mắt khẽ nhíu lại. Cậu đặt lon nước xuống bàn đá, ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao, giọng nói trầm thấp vang lên: " Có gì thì nói thẳng đi ".
Ôn Chính Phàm hơi ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ, cậu cầm lon Rio, lắc nhẹ để nghe tiếng nước va vào thành lon, ánh mắt như vô tình nhưng lại đầy ý tứ liếc qua Dật Hiên. Sau một lúc im lặng, cậu khẽ cười: " Dật Hiên, chúng ta chơi với nhau đã lâu. Đây là lần đầu tiên, tớ thấy cậu đối xử với một cô gái còn hơn cả Tình Nhi".
Từ nhỏ, người con gái nói chuyện với Dật Hiên quá mười câu chính là Tình Nhi. Cậu luôn bày ra dáng vẻ phong trần phóng túng nhưng thật ra trái tim cậu đã luôn lạnh lùng đóng chặt như thế rồi.
Cho nên người như cậu một khi đã động tâm yêu một người thì đó chỉ có thể là chuyện cả đời này.
Ôn Chính Phàm nhìn Dật Hiên không phủ nhận, trong lòng cũng ngầm thừa nhận những việc mình nghĩ rồi.
Cậu thì sao? Không phải hai chúng ta đang cùng thích một người? " Dật Hiên hỏi ngược lại.
Đúng thế thật. Không ngờ hai chúng ta lại rơi vào tình cảnh eo hẹp đến vậy " Ôn Chính Phàm tự giễu cười với chính mình.
Lần đầu Ôn Chính Phàm gặp Hi Nhiễm là khi anh vừa bước vào tiệm bánh.
Cậu nhớ rõ, đó là một buổi chiều mùa hè, không khí nhẹ nhàng, trong lành. Ôn Chính Phàm bước vào tiệm bánh, cùng nhóm bạn mua một chiếc bánh kem. Nhưng vừa đẩy cửa bước vào, một hương thơm ngọt ngào của bánh mì mới ra lò đã lập tức lôi cuốn cậu.
Khi cả nhóm đang lăn tăn chọn bánh, một giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau vang lên, khiến Ôn Chính Phàm quay lại. Khi đó, cậu nhìn thấy cô, Hi Nhiễm.
Một nụ cười tươi tắn, tựa như ánh sáng, khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt.
Cảnh tượng ấy khiến Ôn Chính Phàm ngừng lại, nhìn cô một lúc lâu mà không biết mình đang làm gì. Ánh mắt cô ngẩng lên và bắt gặp cậu, đôi mắt hiền lành, trong sáng của Hi Nhiễm như phản chiếu một phần con người cậu mà chưa ai từng thấy.
Lúc đó, cậu chỉ cảm thấy một sự cuốn hút lạ lùng, một cảm giác mà cậu chưa bao giờ có với bất kỳ ai.
Ngày tựu trường, cũng là lúc Ôn Chính Phàm lại một lần nữa thấy Hi Nhiễm đang ở trong một đám đông giữa sân trường.
Cậu chỉ nhớ ngày mà mình nhìn cô cười cùng bạn bè, ánh nắng chói chang, mặt cậu đỏ bừng lên.
Lúc đó sự xuất hiện của Hi Nhiễm đã làm Ôn Chính Phàm nhớ mãi.
Cổ họng Ôn Chính Phàm trở nên khô khốc, cậu dịu dàng cười: " Cậu biết không, chỉ một ánh nhìn từ cậu ấy đã đủ làm trái tim tớ loạn nhịp ".
Sáng hôm ấy, Hi Nhiễm bước vào lớp, trên người vẫn khoác chiếc áo len mỏng, dáng vẻ trầm lặng như thường ngày đi bên cạnh với Lâm Nhã Tịnh. Cô vốn dĩ không hay để tâm đến những lời xì xào của bạn bè xung quanh, nhưng lần này, những tiếng thì thầm bàn tán lại lọt vào tai một cách rõ ràng, không thể phớt lờ được.
Không chỉ thảm đâu, mà cơ thể không còn nguyên vẹn! Người ta bảo nhìn không nhận ra nổi luôn ".
Đáng đời hắn! Ngày thường cứ cà lơ cà phất, hết trêu ghẹo người này rồi đến người kia ".
' Mà không biết cậu ta lái xe cái kiểu gì mà ghê thiệt ".
Những lời nói ấy khiến Hi Nhiễm khựng lại ngay giữa lối đi. Đầu óc cô như choáng váng, những từ ngữ đó liên tục vang lên trong đầu, gợi lại ký ức đau đớn mà cô luôn cố gắng chôn vùi.
Tống Lãng.
Cái tên ấy như một lưỡi dao sắc bén, cứa sâu vào tâm trí cô. Hơi thở Hi Nhiễm bỗng trở nên khó nhọc, bàn tay cô siết chặt quai cặp đến mức các ngón tay run rẩy. Mồ hôi lạnh tuôn ra hai thái dương, dù không khí buổi sáng vẫn còn hơi se lạnh.
Cô bước nhanh về chỗ ngồi của mình nhưng những câu chuyện vẫn tiếp tục, dù nhỏ giọng nhưng cô vẫn nghe thấy.
" Chắc chắn là quả báo thôi. Loại người như cậu ta chết như thế cũng không đủ".
'Nhưng mà ghê thật, sao đột ngột thế chứ? Hôm qua còn thấy cậu ta đi ngoài đường cơ mà ".
Hi Nhiễm ngồi xuống, cả người cứng đờ. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh mơ hồ của Tổng Lãng – ánh mắt, nụ cười nham hiểm, và cả cái ngày kinh hoàng ấy.
Cô không biết mình nên cảm thấy gì lúc này.
Là nhẹ nhõm? Là sợ hãi? Hay là nỗi ám ảnh đang dần bủa vây?
Cô cúi đầu, hai tay ôm lấy vai mình như để xua đi cái lạnh lẽo vô hình đang bám lấy cơ thể. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, khiến cô cảm thấy như vừa rơi vào một vực thẳm không đáy, hai tay cô không ngừng lau chùi đi quanh cổ mình.
Mọi người trong lớp nhìn cô với vẻ hiếu kì.
Trong phút chốc, cô nghe thấy giọng một người bạn loáng thoáng gần đó: " Hình như Hi Nhiễm cũng từng bị cậu ta trêu ghẹo đúng không? Hồi trước mình nghe đồn là có người nhìn thấy hai người họ ở sau nhà kho của trường đó ".
Hi Nhiễm không nghe hết câu, bởi cô đã nhanh chóng đứng dậy, bước ra khỏi lớp như thể chạy trốn khỏi bầu không khí ngột ngạt đó. Bước chân cô nhanh dần, đến mức gần như chạy trên hành lang. Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, cảm giác sợ hãi và hoảng loạn lấn át tất cả.
Cô chỉ biết mình cần phải ra ngoài, tránh xa những lời nói xì xào đó, tránh xa bóng ma của quá khứ đang quay lại ám ảnh. Nhưng khi đứng lặng ở một góc hành lang, nơi không có ai khác, Hi Nhiễm mới nhận ra đôi tay mình đang run rẩy đến mức không thể kiểm soát được nữa. Một giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt, cô vội vàng lau đi, nhưng nỗi đau và sợ hãi trong lòng thì chẳng thể xóa nhòa.
Tống Lãng đã chết.
Tin tức ấy như một lời giải thoát, nhưng cũng là một sợi dây trói buộc, kéo cô trở lại những ký ức mà cô muốn quên đi mãi mãi.
Nhóm Tình Nhi vừa bước vào lớp thì không khí đã tràn ngập những lời bàn tán xôn xao. Tin tức về cái chết của Tống Lãng đã lan ra khắp trường như lửa gặp xăng và nguyên nhân gây nên sự thảm khốc của tai nạn ngày càng được mọi người tò mò nhiều hơn Tình Nhi há hốc miệng khi nghe những người bạn cùng lớp kể lại:
Chết thật hả? Sao mà đột ngột thế? ".
Nghe bảo là tai nạn nghiêm trọng lắm! Người không còn nguyên vẹn ".
Nghe rợn cả người " Tình Nhi rùng mình một cái.
Tình Nhi quay sang nhóm bạn của mình, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa có chút hoảng hốt.
Cả nhóm im lặng trong giây lát, không ai biết phải nói gì. Sự kiện bất ngờ này làm không khí trong lớp trở nên căng thẳng.
Âu Dương Thiên: " Bà cô nhỏ ơi! Bọn tớ làm sao biết được ".
Duệ Khải: " Đúng là ra đi nhanh thật ".
Ôn Chính Phàm, người ít khi để tâm đến những tin đồn, lại không thể ngăn mình nhìn quanh lớp khi nghe cái tên ấy. Tống Lãng – người đã từng quyết chiến với Dật Hiên ở trận đấu bóng hôm đó. Ánh mắt sắc bén của Ôn Chính Phàm lướt qua từng gương mặt, nhưng chẳng thấy bóng dáng cô đâu.
" Hi Nhiễm đâu rồi? " Cậu khẽ hỏi, giọng nói tuy nhỏ nhưng mang theo sự gấp gáp.
Tình Nhi quay lại nhìn Ôn Chính Phàm, cũng bắt đầu để ý đến sự vắng mặt của Hi Nhiễm.
' Không phải cậu ấy đến lớp sớm hơn chúng ta sao? ".
Lâm Nhã Tịnh: " Tớ mới thấy cậu ấy còn ngồi đây cơ mà ".
Ôn Chính Phàm khẽ nhíu mày, đôi mắt thoáng hiện lên sự lo lắng.
Cậu nghĩ đến Hi Nhiễm, nghĩ đến việc cô sẽ phản ứng ra sao khi nghe tin tức này. Tống Lãng là cái tên mà cô luôn muốn quên đi, nhưng quá khứ đôi khi không dễ dàng biến mất như vậy.
Ôn Chính Phàm nhìn cặp cô để ở đó, liền không chần chừ thêm, vứt cặp vào chỗ mình, đưa mắt nhìn quanh lớp lần cuối trước khi bước nhanh ra khỏi phòng. Trong lòng cậu, một cảm giác không yên cứ liên tục trỗi dậy. Cậu cần phải tìm Hi Nhiễm, trước khi những lời đồn đoán kia làm tổn thương cô thêm một lần nữa.
Cậu chạy vội trên hành lang, đôi chân như không thể dừng lại khi cảm giác lo lắng trong lòng ngày càng lớn. Ôn Chính Phàm đã tìm qua phòng tự học, sân bóng, thậm chí cả thư viện, nhưng vẫn không thấy Hi Nhiễm đâu.
'Ôn Chính Phàm, cậu làm gì mà chạy hớt hải thế hả? " Hạ Tử Vy đi cùng bạn học, đón cậu lại hỏi.
Ôn Chính Phàm thở hổn hển, nói: " Cậu có thấy Hi Nhiễm ở đâu không? ".
" Hi Nhiễm á? " Hạ Tử Vy gật đầu, chỉ tay về phía khu rừng sau trường: " Tớ vừa mới thấy cậu ấy đi về hướng kia ấy, điệu bộ trông có vẻ như sợ hãi lắm ".
" Vậy sao " Ôn Chính Phàm hai mắt sáng trưng lên, " Cảm ơn cậu ".
Khi đến nơi, ánh mắt cậu liền bắt gặp một dáng người nhỏ nhắn, đang ngồi co ro dưới gốc cây.
Cô ngồi bó gối, đầu gục xuống, dáng vẻ cô đơn và yếu ớt như một con chim nhỏ bị thương. Gió nhẹ thổi qua, nhưng cơ thể cô vẫn run rẩy như thể đang cố gắng chống chọi với nỗi sợ hãi từ bên trong.
' Hi Nhiễm! " Ôn Chính Phàm khẽ gọi, giọng cậu dịu dàng nhưng đầy lo lắng. Cậu bước lại gần nhưng chỉ vừa đi thêm một bước, Hi Nhiễm bỗng giật mình ngẩng đầu lên, ánh mắt hoảng hốt nhìn thấy cậu.
Cả người cô giật nảy mình một cái, đôi mắt mở lớn, lấp lánh những giọt nước mắt. Trong khoảnh khắc, ánh mắt cô hiện lên một sự sợ hãi đến tột độ.
' Tống Lãng.." Cô lẩm bẩm, giọng nói run rẩy như không còn sức lực: " Không! Đừng lại gần tôi! ".
Hi Nhiễm thét lên, lùi người lại, cố gắng cách xa Ôn Chính Phàm như thể cậu là một mối đe dọa.
Ôn Chính Phàm đứng sững lại, đôi mắt cậu ngạc nhiên khi thấy cô hoảng loạn đến mức ấy. Cậu giơ tay ra, cố gắng giữ khoảng cách để không làm cô sợ hơn, giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi: " Hi Nhiễm, là tớ mà. Ôn Chính Phàm đây, cậu không nhận ra tớ sao? ".
Nhưng Hi Nhiễm như không nghe thấy, cô vẫn tiếp tục lùi lại, đôi mắt ngập tràn nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa.
Cậu sao vậy? Đừng làm tớ sợ " Ôn Chính Phàm ngồi thụp xuống, đưa tay muốn giữ vai cô nhưng lại không dám.
Hi Nhiễm sợ hãi lùi về sau, đôi tay nhỏ bé quơ loạn xạ: " Đừng...đừng qua đây...mau tránh xa tôi ra ".
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau.
" Hi Nhiễm ".
Cả Ôn Chính Phàm và Hi Nhiễm đều quay lại. Dật Hiên bước tới, vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại đầy sự kiên định. Cậu không vội vã, từng bước chắc chắn tiến về phía hai người.
Hi Nhiễm ngẩng đầu nhìn Dật Hiên, nước mắt chực trào ra.
Dật Hiên ngồi xuống trước mặt cô, mặt mũi nghiêm túc: " Hi Nhiễm, bình tĩnh lại đi ".
' Không...mấy người đừng qua đây....mau đi hết đi " Hi Nhiễm hét lên, không ngừng lùi về sau.
Cô nhặt hết tất cả những thứ xung quanh mình ném về phía hai chàng thiếu niên. Những thứ dơ bẩn bám trên người Dật Hiên khiến bệnh sạch sẽ của cậu nổi lên, cậu nghiến răng, dứt khoát tiến lại gần nắm lấy hai tay đang không ngừng quậy phá của cô, cau mày nói: " Dừng lại. Tôi nói đủ rồi ".
Dật Hiên, đừng làm cậu ấy sợ" Ôn Chính Phàm ở bên khẽ nhắc nhở.
" Bình tâm lại đi, nhìn rõ xem tôi là ai " Cậu giữ chặt hai cánh tay cô, " Tôi là Dật Hiên ".
Dật Hiên... Cô gọi tên cậu, giọng nói yếu ớt.
Dật Hiên không nói gì, ánh mắt không rời khỏi cô: " Phải! Là tôi đây ".
Hi Nhiễm nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Dật Hiên, lòng cô chợt thấy an toàn hơn một chút nhưng cơ thể vẫn không ngừng run rẩy.
Ôn Chính Phàm, lúc này đứng lùi lại một bước, quan sát hai người họ.
Dật Hiên buông tay cô ra, khó chịu đưa phủi sạch lá cây trên người mình.
" Náo đủ chưa?".
Đôi mắt Hi Nhiễm vẫn còn rưng rưng, cô không dám nhìn lên, chỉ biết cắn chặt môi để không bật ra tiếng.
" Để tớ đưa cậu ấy về " Ôn Chính Phàm định tiến tới nhưng bị Dật Hiên cản lại.
Không cần, tớ đưa về " Dật Hiên hờ hững nói.
Dứt lời, cậu nhẹ nhàng đưa tay ra, không ép buộc, chỉ để đó như một lời mời gọi: " Không cần sợ. Tôi ở đây, chắc chắn không ai làm hại cậu ".
Sau một lúc, Hi Nhiễm từ từ đưa tay ra, chạm vào tay Dật Hiên, như một đứa trẻ tìm kiếm nơi nương tựa. Sự ấm áp từ bàn tay cậu dường như giúp cô trấn tĩnh lại.
Chúng ta về thôi " Dật Hiên nói, giọng cậu trầm thấp nhưng mang theo sự chắc chắn.
Cậu cúi người xuống, luồn tay sang bế cả người cô lên một cách nhẹ tênh. Cả hai rời khỏi khu rừng, để lại Ôn Chính Phàm đứng nhìn theo, lòng mang một cảm giác phức tạp.
Ôn Chính Phàm đứng lặng im giữa khoảng không tĩnh lặng của khu rừng, đôi mắt dõi theo bóng dáng Dật Hiên đang bế Hi Nhiễm rời đi.
" Vậy là thế này sao.." " Cậu lẩm bẩm, đôi môi mím chặt, ánh mắt tràn đầy nỗi thất vọng lẫn bất lực.
Ôn Chính Phàm luôn biết Hi Nhiễm mang một vết thương sâu trong lòng và cậu đã nghĩ mình có thể là người ở bên để giúp cô chữa lành. Nhưng khoảnh khắc này, khi nhìn thấy Dật Hiên bế cô đi mà cậu không thể chạm tới, Ôn Chính Phàm nhận ra một điều chua xót.
Dù cậu có lo lắng, dù cậu có muốn bảo vệ Hi Nhiễm bao nhiêu, thì trong lòng cô, vị trí ấy chưa bao giờ là của mình.
Ôn Chính Phàm thở dài, một nụ cười gượng gạo hiện lên trên môi, nhưng trong ánh mắt là một nỗi buồn không thể che giấu:
Mình lại thua rồi.."
Gió thổi qua, mang theo tiếng lá xào xạc như trêu ngươi sự im lặng của cậu. Nhưng Ôn Chính Phàm không bước đi ngay, chỉ đứng đó, nhìn theo bóng lưng đã khuất của hai người. Trong lòng, sự ghen tị xen lẫn nỗi đau đang dần gặm nhấm, để lại một cảm giác trống rỗng khó tả.
Dật Hiên mang Hi Nhiễm đến tầng của mình, nhẹ nhàng đặt cô lên ghế ngồi. Nhìn sắc mặt cô vẫn còn sợ hãi, cậu đưa tay vỗ về hai bả vai cô.
" Hi Nhiễm, tớ là Dật Hiên " Sau khi cậu lên tiếng, còn chưa kịp hoàn hồn, bóng dáng nhỏ bé ấy đã lao vụt vào lồng ngực cậu, ôm cậu thật chặt.
Hương thơm lan tỏa trên người của cô, còn có tiếng thở dồn dập. Cô ôm chặt cổ cậu, cơ thể lạnh buốt mà cứng đờ, đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy cổ cậu như người chết đuối. Trong cơ thể lạnh lẽo của cô chỉ còn lại hơi ấm từ những nhịp thở dồn dập, giọng nói như vang vọng từ biển sâu.
Dật Hiên....
Cánh tay Dật Hiên ôm lấy cơ thể Hi Nhiễm, cô nhẹ hẫng như lông vũ. Chỉ mình cậu mới có thể khiến cô tin tưởng, chỉ mình cậu mới cho cô được cảm giác an toàn.
Nhịp tim Dật Hiên dần ổn định vì sự chủ động của Hi Nhiễm, cậu cúi đầu ôm chặt lấy cô, bờ môi ấm áp lướt qua vành tai nóng rực.
Đừng sợ, tôi ở ngay đây ".
Tiếng chuông tan học vang lên, cả trường như bừng tỉnh sau một ngày dài. Học sinh lục tục rời khỏi lớp, hành lang nhộn nhịp tiếng cười nói. Hi Nhiễm thu dọn sách vở, những bước chân của cô có chút chậm chạp, như thể nặng nề bởi suy nghĩ trong lòng.
Khi cô bước ra khỏi cửa lớp, một bóng dáng quen thuộc đã đứng đợi từ bao giờ. Dật Hiên tựa người vào lan can, tay đút túi quần, dáng vẻ ung dung nhưng vẫn toát lên sự nghiêm nghị. Ánh mắt anh dừng lại trên Hi Nhiễm:
" Tôi đưa cậu về ".
Không cần, tớ về cùng Lâm Nhã Tịnh được rồi ".
Cậu ta về cùng nhóm Tình Nhi, đi thôi " Không đợi cô đáp lại, cậu đã quay người rời đi.
Bước ra khỏi cổng trường, chiếc xe của Dật Hiên đã đậu sẵn bên đường. Cậu mở cửa xe, nghiêng đầu ra hiệu cho cô lên trước. Hi Nhiễm ngập ngừng trong giây lát, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn ngồi vào ghế.
Trên suốt quãng đường về, không khí trong xe có chút ngột ngạt. Dật Hiên chăm chú lái xe, không nói một lời, còn Hi Nhiễm thì cúi đầu nhìn đôi tay mình, như không biết phải mở lời thế nào.
Khi xe dừng lại trước khu tập thể, Dật Hiên nghiêng người, mở cửa xe cho cô: ' Về nghỉ ngơi đi. Đừng nghĩ ngợi nhiều Hi Nhiễm gật đầu, ôm cặp bước xuống xe. Trước khi cánh cửa khép lại, cô quay đầu nhìn cậu, ánh mắt thoáng chút do dự nhưng cuối cùng vẫn bước xuống xe.
Chiếc xe lăn bánh rời đi, để lại Hi Nhiễm đứng đó, nhìn theo cho đến khi bóng xe khuất hẳn. Trong lòng cô, một cảm giác khó gọi tên chậm rãi dâng lên, như làn gió nhè nhẹ len lỏi qua những mảng ký ức vốn đã nguội lạnh bấy lâu.
Dật Hiên lái xe trở về biệt thự, ánh đèn đường lướt qua nhanh chóng. Cuộc điện thoại của Dật Ngũ cách đây không lâu với giọng điệu lạnh lùng quen thuộc, vẫn vang vọng trong đầu.
Khi chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự, Dật Hiên nhanh bước vào.
Cánh cửa lớn mở ra và người quản gia cúi đầu chào cậu: " Cậu chủ, ông chủ đang đợi ở phòng khách ".
Dật Hiên bước nhanh vào trong. Ánh sáng từ đèn chùm pha lê chiếu xuống, phản chiếu lên sàn nhà lạnh lẽo, càng làm tăng thêm không khí căng thẳng.
Trong phòng khách, Dật Ngũ đang ngồi trên chiếc ghế sofa cao cấp, đôi mắt sắc lạnh dõi theo cậu con trai vừa bước vào. Dáng vẻ của ông toát lên quyền uy và sự kiểm soát tuyệt đối, như một vị tướng đang chuẩn bị thẩm vấn cấp dưới.
Dật Hiên " Ông lên tiếng, giọng điệu trầm thấp nhưng chứa đầy uy lực: " Cái chết của con trai nhà Tống Thị có liên quan đến con? ".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]