Sau kỳ nghỉ Quốc Khánh dài ngày, sân trường lại nhộn nhịp như thường lệ. Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp vang lên rõ ràng, kéo theo những bước chân vội vã của học sinh ồ ạt chạy vào trường để kịp giờ. Gió đông se lạnh lùa qua các hành lang, mang theo hương thơm thoang thoảng của lá cây và những tia nắng nhạt chiếu xuyên qua những hàng phượng đã trút gần hết lá.
Hi Nhiễm bước qua cổng trường, cảm giác quen thuộc ùa về khiển cô mỉm cười nhẹ. Dù vừa trải qua một kỳ nghỉ vui vẻ, nhưng lòng cô vẫn có chút bồi hồi khi nghĩ đến những ngày học tập sắp tới. Cô đưa mắt nhìn quanh, những hành động quen thuộc xuất hiện khắp nơi: người cười nói, người lặng lẽ ôm sách vở, và cả những học sinh mới vẫn còn hối hả chạy vào lớp.
Lâm Nhã Tịnh đi bên cạnh cô, liên tục kể về chuyến đi chơi của nhóm cho Minh Hạo Vũ nghe: " Cậu biết không, bọn mình đã ăn thử tất cả các món đặc sản ở đó, thật sự ngon kinh khủng! " Cô vừa nói vừa làm động tác minh họa nhiệt tình, khiến Hi Nhiễm bật cười.
Ở phía xa, Ôn Chính Phàm cùng ba người còn lại cũng đang bước vào sân trường. Cậu vừa đi vừa chỉnh lại quai cặp, ánh mắt lướt qua Hi Nhiễm. Một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi cậu khi thấy cô quay sang nhìn.
Tình Nhi đi ở giữa dàn nam thần của trường khiến bao nhiêu đôi mắt ao ước muốn được một lần trải nghiệm giống như cô.
" Mọi người " Tình Nhi tíu tít chạy lên," Tinh thần thế nào? Thoải mái hơn nhiều chứ? ".
" Quả thoải mái luôn là đằng khác " Lâm Nhã Tịnh nói.
Trên loa phát thanh, tiếng thầy hiệu trưởng vang lên, thông báo về lịch học và những hoạt động sắp tới. Cả sân trường như dậy lên sự sôi động, học sinh tụm năm tụm ba bàn tán.
" Được rồi, vào lớp thôi, không lại muộn giờ đẩy " Hi Nhiễm nhắc nhở đi về phía lớp học.
Hành lang dài quen thuộc dẫn họ đến phòng học, nơi những chiếc bàn gỗ vẫn còn vương mùi bụi nhẹ sau kỳ nghỉ.
Lớp học nhanh chóng được lấp đầy bởi tiếng nói cười, những lời hỏi thăm sau kỳ nghỉ dài.
Tiết đầu tiên của Hoàng Tranh Huệ bắt đầu, báo hiệu một chặng đường mới. Những ngày nghỉ vui vẻ đã khép lại, nhường chỗ cho những thử thách và kỷ niệm mới của tuổi học trò.
" Nghỉ ngơi cũng đã xong, giờ thì các em nên tập trung học tập để chuẩn bị cho kì thi tháng sắp sửa đến gần được rồi đó ".
Cả lớp liền thở dài ngán ngẩm: " Vâng ạ".
Hoàng Tranh Huệ: " Được rồi, mau lấy đề ra, bắt đầu cô kiểm tra ".
Giờ ra chơi, cả nhóm tụ tập ở căn tin trường, nơi ánh nắng hiếm hoi nhè nhẹ chiếu xuống làm không gian trở nên ấm áp. Tiếng ồn ào của học sinh trong sân trường và các lớp học xung quanh tạo thành một bầu không khí đầy sức sống, nhưng giữa những âm thanh ấy, tiếng cười nói của nhóm bọn họ lại nổi bật hơn cả.
" Âu Dương Thiên, đi chơi chỉ có ba ngày, bốn ngày còn lại cậu làm gì mà không làm đề thi hả? " Duệ Khải ra vẻ nghiêm khắc hỏi.
Âu Dương Thiên cười xòa, đưa tay gãi đầu:
" Làm sao mà kịp chứ! Tớ bận ăn và ngủ suốt kỳ nghỉ, còn thời gian đâu mà làm bài tập!".
Tình Nhi bật cười: " Cậu đúng là hết thuốc chữa rồi. Cũng chỉ vì ham mê game thôi, ở đó mà lí do này kia".
" Còn cậu thì sao? " Âu Dương Thiên phản công lại, ánh mắt thoáng tia trêu ghẹo: " Có phải lúc nào cũng ngồi ở nhà không, hay là cũng có kế hoạch bí mật nào đó mà không cho ai biết? ".
Tình Nhi biết tỏng cái kế hoạch bí mật mà Âu Dương Thiên nói là về điều gì, cô lắp bắp nói:
" Đương nhiên là...tớ làm xong rồi, chứ nếu chưa thì Hoàng Tranh Huệ đã bắt tớ ngay từ tiết đầu tiên rồi. Tớ không có như cậu đâu nha, chẳng bao giờ để thời gian trôi qua một cách vô ích ".
" Tình Nhi, nói thật đi, trong lần xem bói đợt trước, rốt cuộc cậu thích ai thế? " Âu Dương Thiên hỏi, ánh mắt đầy vẻ tò mò: " Là nam nhân phương nào lọt vào mắt xanh của tiểu thư Tình gia vậy hả? ".
Nghe vậy, cả nhóm lập tức quay sang nhìn Tình Nhi. Hi Nhiễm cũng chống cằm, nheo mắt nhìn nốt.
Tình Nhi giật mình, mặt thoáng đỏ ửng. Cô vội vã xua tay, cười gượng: " Thích ai gì chứ! Tớ chỉ tò mò đi xem bói cho vui thôi mà"
" Thôi đừng chối nữa! " Duệ Khải khoanh tay, dựa lưng vào ghế, giọng điệu có phần trêu chọc: " Chẳng lẽ ông lão bói sai à? ".
Âu Dương Thiên: " Mau khai đi, có gì bọn tớ giúp cậu cho ".
Bị cả nhóm ép hỏi, Tình Nhi càng lúng túng. Cô cắn môi, tay nghịch vạt áo, ánh mắt khẽ liếc về phía Ôn Chính Phàm đang ngồi chếch cô. Cậu vẫn giữ vẻ mặt bình thản, cũng chẳng gọi là tò mò như những người còn lại.
" Thôi được rồi, các cậu đừng ép Tình Nhi " Hi Nhiễm lên tiếng, cổ gắng làm dịu bầu không khí.
Tình Nhi gật đầu lia lịa, như vừa được giải thoát. Lâm Nhã Tịnh ngồi quan sát từ nãy đến giờ, cô thở dài, tự nhủ: " Có lẽ nào... Tình Nhi thích Ôn Chính Phàm sao? ".
" À, mà các cậu có nhớ cái bảng hiệu sự kiện ở Bắc Kinh Lâm Nhã Tịnh đột ngột chuyển đề tài, ánh mắt sáng lên: " Cái sự kiện pháo hoa tỏ tình ấy. Thật tiếc là chúng ta không ở lại để xem nhỉ? "
Âu Dương Thiên: " Bây giờ dù có tiếc cũng không thay đổi được gì ".
" Đúng thế. Phải rồi! Ngồi nãy giờ sao không thấy Dật Hiên đâu thế, sáng nay cậu ấy không đến lớp à? " Tình Nhi hỏi.
Duệ Khải nói với giọng điệu quen thuộc: " Vẫn như cũ. Người ta đến lớp vào bảy giờ thì cậu ấy đến lớp vào giờ ra chơi ".
" Đúng là khác người " Tình Nhi lầm bầm nói.
Đúng như lời Duệ Khải nói, hết giờ ra chơi, Dật Hiên mới thong thả đi đến trường. Trước khi bước xuống xe, Tiểu Vương quay xuống hỏi:
" Cậu chủ, mọi thứ đã diễn ra theo như kế hoạch ".
" Được " Cậu ngửa đầu ra sau ghế, lười nhác nói: " Về phía Tổng Thị, cử người mà tôi đã sắp xếp thu mua số cổ phần đó đi ".
" Vâng, tôi sẽ lập tức làm ngay ".
Cửa xe vừa mở ra, Dật Hiên bước xuống, dáng người cao lớn nổi bật. Bộ đồng phục học sinh được cậu mặc chỉnh tề nhưng lại toát lên vẻ sắc lạnh, từng bước chân trầm ổn của cậu bước đi khiến không khí xung quanh dường như cũng trầm xuống.
Gương mặt cậu bình thản, nhưng đôi mắt sâu thẳm lại ánh lên tia sắc bén. Những bàn tính vẫn còn nằm trong đầu cậu nhưng giờ đây mọi cảm xúc đã bị che giấu hoàn toàn sau lớp mặt nạ lạnh lùng.
Dật Hiên khế kéo lại quai cặp trên vai, ánh mắt quét một vòng sân trường. Đám học sinh đứng gần cổng như cảm nhận được luồng khí áp mạnh mẽ từ cậu liền tự động tránh sang hai bên, nhường đường mà không ai dám hỏi han hay chào hỏi.
Những chiếc lá vàng rơi chạm vào vai cậu rồi khế trượt xuống đất, nhưng cậu cũng chẳng buồn để ý, chỉ hướng thẳng về phía lớp học. Trong khoảnh khắc ấy, Dật Hiên như một cơn gió lạnh lướt qua, khiến mọi người xung quanh phải rùng mình.
Không ai dám hỏi, cũng chẳng ai dám đến gần, bởi khí chất lạnh lùng và uy nghiêm của Dật Hiên lúc này như một bức tường chắn vững chắc, không ai có thể chạm tới.
Sự xuất hiện của cậu khiến lớp học vốn đang hoạt náo, sôi động nay im phăng phắc không một tiếng động phát ra. Dật Hiên vứt cặp lên bàn, cúi gằm mặt xuống bàn nằm dài.
Trong không gian yên tĩnh của lớp học, tiếng giảng bài đều đều của giáo viên vang lên, xen lẫn tiếng bút lướt trên giấy. Hi Nhiễm ngồi ở bàn tư dãy gần hành lang, đôi lông mày khẽ nhíu lại khi cô cố gắng hiểu những công thức khó nhằn trên bảng. Bút trong tay xoay xoay vô thức, ánh mắt cô chăm chú nhìn trang vở nhưng rõ ràng tâm trí đang rối tung.
Ngồi bên cạnh, Ôn Chính Phàm nghiêng đầu, ánh mắt vô tình lướt qua gương mặt đầy bối rối của Hi Nhiễm. Cậu lặng lẽ quan sát, đôi môi mím lại nhưng rất nhanh liền kéo khoé môi lên. Cuối cùng, cậu khế đẩy cuốn vở của mình để cô nhìn thấy lời giải.
Hi Nhiễm giật mình khi thấy những dòng chữ ngăn nắp trước mặt. Cô quay sang nhìn Ôn Chính Phàm, ánh mắt lóe lên sự khó hiểu.
Ôn Chính Phàm xé một mẫu giấy ghi vài chữ vào bên trong.
_Có câu nào không biết làm không?
Hi Nhiễm chớp đôi mắt nhìn cậu, sau đó cũng viết lại.
_Không có
_Đừng ngại, tớ giảng lại giúp cậu
_Cậu biết làm sao?
_Nghi ngờ tớ à?
_Tớ đâu dám
_Khoanh vào những câu không làm được đi, tan tiết tớ giảng lại cho cậu
Hi Nhiễm đọc xong, mỉm cười gật đầu nhìn cậu. Sau đó liền chú tâm nghe giảng tiếp.
Một tiếng rưỡi đồng hồ cuối cùng cũng trôi qua, môn Toán khiến mọi người ám ảnh đã kết thúc. Chờ giáo viên bước ra khỏi lớp, Ôn Chính Phàm mang vở đẩy đến cạnh Hi Nhiễm.
" Đã khoanh tròn cả rồi chứ? ".
" Xong cả rồi ".
" Vậy tớ giảng từng câu trước nha " Ôn Chính Phàm mở bút bắt đầu viết lại đề bài.
Trong lúc cậu viết, không nói lời nào, Hi Nhiễm xích ghế lại gần cậu, khiến khoảng cách giữa hai người rút ngắn một cách bất ngờ.
Ôn Chính Phàm sững người.
Cậu cảm nhận rõ hơi thở nhẹ nhàng của Hi Nhiễm khi cô nghiêng người để nhìn vào vở cậu. Khuôn mặt vốn luôn điềm tĩnh nay lại thoáng ửng đỏ, đôi mắt nhìn thẳng vào giấy như để che giấu sự bối rối.
" Chỗ này.....ừm...cậu phải chia ngược lại " Ôn Chính Phàm khẽ nói, giọng thấp đến mức chỉ đủ để hai người nghe. Ngón tay cậu chỉ vào công thức, nhưng tay lại hơi run.
Hi Nhiễm nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe.
Một lát sau cô gật nhẹ đầu: " À, tớ hiểu rồi " cô cười khẽ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành: " Cảm ơn cậu nhé, Ôn Chính Phàm ".
Cậu khẽ gật đầu, cổ giữ vẻ mặt bình thường, nhưng tai cậu đã đỏ ửng, lộ rõ sự ngại ngùng.
" Vậy giờ cậu làm đề tương tự thử xem " Ôn Chính Phàm đưa bút của mình về phía cô.
Ngập ngừng đôi chút, ngón tay Hi Nhiễm chạm đến cây bút trong tay cậu.
Khi Hi Nhiễm quay lại làm bài, Ôn Chính Phàm thoáng liếc nhìn cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhỏ mà chính cậu cũng không nhận ra.
Dật Hiên bước ra khỏi lớp với vẻ mặt lãnh đạm, tay nhét hờ trong túi quần. Cậu định qua lớp tìm cô nhưng khi tới cửa ánh mắt vô tình dừng lại ở bàn tư, nơi Hi Nhiễm đang ngồi sát Ôn Chính Phàm.
Khoảng cách gần gũi giữa hai người khiến không khí xung quanh dường như chững lại trong mắt Dật Hiên.
Cậu thấy Ôn Chính Phàm đang nghiêng người chỉ bài cho Hi Nhiễm, vẻ mặt điềm đạm nhưng tai đỏ lên rõ rệt. Còn Hi Nhiễm thì chăm chú nghe, đôi mắt sáng lấp lánh như vừa hiểu ra điều gì đó. Hình ảnh đó như một mũi kim nhỏ, nhưng đủ để ghim vào lòng Dật Hiên, khiến cậu cảm thấy khó chịu không rõ lý do.
" Hừ..." Một tiếng hừ nhẹ nhưng đầy lạnh lùng thoát ra từ mỗi cậu. Dật Hiên xoay người, bước đi mà không thèm quay lại. Đôi vai rộng thẳng tắp, nhưng bàn tay trong túi quần lại siết chặt, khớp ngón tay hơi trắng bệch.
Tiếng bước chân trầm ổn của cậu vang lên đều đặn, nhưng Hi Nhiễm và Ôn Chính Phàm vẫn mải mê với bài học, chẳng hề nhận ra sự hiện diện của cậu, càng không nghe thấy tiếng hừ bất mãn đó.
Dật Hiên đến khu dành cho mình, ánh mắt cậu nhìn xa xăm nhưng đôi lông mày nhíu lại rõ rệt như đang kiềm chế một cảm xúc khó chịu nào đó. Cậu lẩm bẩm trong miệng, giọng nhỏ đến mức chỉ mình cậu nghe được:
" Ôn Chính Phàm, cậu được lắm ".
Dật Hiên hít sâu một hơi, cố ép bản thân bình tĩnh. Nhưng trong lòng cậu, một cảm giác ghen tuông âm ỉ bắt đầu len lỏi, khó mà xua tan được.
Bên này, Hi Nhiễm làm xong liền đẩy vở sang cho cậu kiểm tra giúp. Ôn Chính Phàm đưa tay sang, nhưng chờ mãi không thấy phản hồi gì, cậu quay sang nhìn cô.
" Sao thế? " Hi Nhiễm ngây ngô hỏi.
" Cậu...cậu cho tớ xin lại cây bút ".
" À, tớ quên. Xin lỗi cậu " Hi Nhiễm ngại ngùng, nhanh đặt cây bút vào tay cậu, trên đó còn mang theo nhiệt độ của thiếu nữ.
Ôn Chính Phàm nắm chặt cây bút trong tay, trong lòng bỗng nóng lên.
" Đúng hết cả rồi " Cậu mỉm cười nói.
Hi Nhiễm tràn đầy hứng khởi, nhoẻn miệng cười: " Thật sao? Cũng nhờ có cậu cả ".
" Cậu thông minh sẵn rồi mà, tớ chỉ cần giảng lại một chút thôi " Ôn Chính Phàm nói, " Nếu sau này có gì không hiểu, cứ hỏi tớ ".
" Được ".
" À quên nữa " Ôn Chính Phàm gãi đầu, trở nên ấp úng, " Vừa rồi lúc cậu quay bút, tớ thấy tay của cậu rất đẹp".
" Hả? " Hi Nhiễm giật mi mắt, cả người hơi cứng đờ lại.
Chưa đợi cô trả lời lại, Lâm Nhã Tịnh và Tình Nhi từ dưới đi lên đã kéo cô ra ngoài rửa tay cùng họ rồi.
Chờ Hi Nhiễm đi rồi, cậu nhìn theo bóng lưng của cô.
Ánh nắng chiếu soi xuống sân trường, cơn gió mùa đông nhẹ thổi lên mái tóc của cô. Ôn Chính Phàm híp mắt nhẹ nhàng ngửi một chút cây bút trong tay mình.
Nơi đó vẫn còn sót lại chút hương thơm trên người cô.
Ba cô gái ríu rít kéo nhau ra bồn rửa tay, tiếng nói cười rộn ràng hòa vào không khí cuối hành lang.
" Các cậu biết tin gì chưa? Tớ nghe bọn con gái bàn tán có một tiền bối khoá 12 siêu cấp đẹp trai đó nha " Lâm Nhã Tịnh vừa nói vừa tấm tắc khen ngợi.
" Tớ có ảnh nữa đó, hai cậu có muốn xem không? ".
" Đâu, tớ xem nào " Tình Nhi hỏi.
Lâm Nhã Tịnh liền mở điện thoại, đem ảnh cô vừa thấy ở trang web trường đưa đến.
" Đúng là đẹp trai thật đó! " Tình Nhi cũng không tiếc lấy lời mà khen.
" Anh ấy đúng là mẫu người lý tưởng, vừa đẹp trai lại vừa học giỏi " Lâm Nhã Tịnh cất tiếng, giọng pha chút mộng mơ, " Hơn hết còn ga lăng nữa chứ! Hôm trước mình thấy anh ấy giúp một bạn nữ nhặt đồ rơi, nụ cười thật sự làm người ta tan chảy mất thôi ".
Ánh mắt Lâm Nhã Tịnh long lanh như đang hồi tưởng: " Không chỉ thể đâu, nghe nói anh ấy còn tham gia đội tình nguyện ở trường, lại còn là chủ nhiệm nữa chứ. Một người như vậy, ai mà không mến cho được! ".
" Xem kìa, cái mặt mê trai của cậu hiện rõ luôn ấy " Tình Nhi bĩu môi nói.
Lâm Nhã Tịnh: " Đẹp trai như thế có điên mới không mê".
" Vậy tính ra tớ mà Hi Nhiễm bị điên à? " Tình Nhi choàng vai Hi Nhiễm, chỉ tay vào mặt mình, ngốc nghếch hỏi.
Hi Nhiễm: .....
Cách đó không xa, Dật Hiên đứng lặng. Từng lời khen ngợi vang lên rõ mồn một bên tai cậu.
Ba cô gái vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, tiếng cười nói vẫn chưa kịp dứt thì bất chợt chạm mặt Dật Hiên ngay hành lang. Cậu đứng đó, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía họ. Gương mặt cậu thoảng nét trầm ngâm nhưng lại mang theo sự nghiêm nghị không thường thấy.
Cả ba người giật mình dừng bước. Hi Nhiễm, người đứng ở giữa, chớp mắt nhìn cậu, hơi bối rối. Tình Nhi ôm ngực vuốt vài cái: " Dật Hiên, tính doạ chết bọn tớ hả? ".
Dật Hiên không trả lời. Ánh mắt cậu lướt qua Hi Nhiễm, khiến cô ngượng ngùng né tránh.
" Hai người có thể tránh chỗ được không? " Giọng nói trầm thấp, thái độ vô cùng tự tin, không chút ngại ngần để cậu nói ra.
Hai người còn lại mặt đơ ra như xịt keo, chốc sau ậm ừ đôi chút rồi vội vàng viện cớ rời đi.
Hành lang dần trở nên im lặng, chỉ còn lại Hi Nhiễm đứng đó, đối diện với vẻ mặt lạnh lẽo của cậu.
" Cậu...cần gì sao? " Cô hỏi, giọng nhỏ hẳn đi.
Dật Hiên nhíu mày, như đang cân nhắc lời nói. Cuối cùng, cậu tiến đến gần, hơi cúi người, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, vừa dò xét vừa cứng rắn: " Hi Nhiễm, cậu có thể giải thích cho tớ nghe mấy lời ban nãy là thể nào không? ".
" Chuyện mà các cậu vừa nói " Dật Hiên nhấn mạnh từng từ, giọng nói thấp nhưng đầy ẩn ý, đôi mắt sắc bén như muốn bóc trần tâm tư của cô.
Hi Nhiễm bối rối, chưa kịp đáp lại thì cảm giác khó xử đã dâng lên, đôi má cô hơi ửng đỏ.
" À...chỉ là... chuyện đó...là bọn tớ nói chuyện vui thôi mà. Cậu... cậu quan tâm làm gì? ".
" Quan tâm? " Dật Hiên bật cười nhạt, nhưng trong ánh mắt lại thấp thoáng sự tổn thương. " Hi Nhiễm, cậu thực sự không hiểu hay đang cố tình không hiểu? ".
Hi Nhiễm lặng người. Cô chợt nhận ra điều gì đó trong ánh mắt của cậu, nhưng lại không biết phải nói gì. Không khí giữa hai người bỗng chốc trở nên lúng túng và căng thẳng.
Là vì Tình Nhi bàn tán về anh chàng khoá trên nên Dật Hiên ghen sao?
" Thôi bỏ qua đi " Dật Hiên lười nhác, đút hai tay vào túi quần.
" Hôm nay cậu đến lớp trễ thế? " Hi Nhiễm không biết ai xui khiến mình, mà buột miệng hỏi cậu.
Dật Hiên: " Làm sao? Quan tâm à?".
" Đâu có...tớ chỉ hỏi thế thôi ".
Nhớ lại chuyện ban nãy, ánh mắt cậu đột nhiên tối sầm xuống: " Có vẻ như cậu khá giỏi trong việc nhận được sự giúp đỡ của người khác, Hi Nhiễm? ".
" Ý cậu là sao? Tớ không hiểu? ".
Ánh mắt sắc lạnh của cậu nhìn thẳng vào Hi Nhiễm và chậm rãi lên tiếng:
" Tình cờ thấy ai đó tận tình giảng bài hộ người khác. Đúng là người hiếm có, tốt bụng quá mức ".
Hi Nhiễm nghiêng đầu, đôi mắt mở to, ánh lên vẻ bối rối. Cô ngừng tay, chớp chớp mắt nhìn Dật Hiên: " Ý cậu là việc ban nãy Ôn Chính Phàm giảng bài giúp tớ sao? ".
Dật Hiên hơi nhướng mày, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh nhưng ánh mắt lại chăm chú như muốn tìm kiếm phản ứng từ cô.
Hi Nhiễm khựng lại, mắt mở to hơn, ngơ ngác nói: " Chỉ là tớ không hiểu bài nên cậu ấy mới giúp tớ giảng lại ".
Sự ngây ngô của cô như xát muối vào lòng Dật Hiên. Cậu khẽ thở dài, lắc đầu như bất lực: " Đúng là cậu chẳng bao giờ nhận ra những gì người khác làm đều có mục đích ".
Hi Nhiễm vẫn không hiểu, khẽ cau mày: " Cậu nói gì vậy? ".
" Sau này đừng nhờ người khác giảng bài giúp nữa " Giọng nói mang chút thiếu kiên nhẫn của cậu vang lên.
" Nhưng lỡ như có câu tớ không biết làm thì sao? ".
" Tớ để làm cảnh à? " Dật Hiên lạnh lùng nói nhưng giờ đây pha chút hờn dỗi.
Hi Nhiễm: ....
" Lần sau, đừng để người khác 'tốt bụng' kiểu đó nữa, hiểu không? ".
Hi Nhiễm còn định hỏi thêm nhưng Dật Hiên đã bước đi, để lại cô với vẻ mặt mơ hồ và hàng loạt câu hỏi không lời đáp.
'Hôm nay cậu ấy bị gì vậy chứ? ".
Tổng Lãng bước xuống cầu thang, dáng vẻ ung dung như không có gì xảy ra, vẫn thái độ ngông nghênh như ngày thường. Trong phòng khách, bố cậu ngồi trên ghế sofa, tay cầm tờ báo, ánh mắt thoáng nhìn lên khi thấy con trai.
" Hôm nay con lại đi đâu? Không lo cho sự nghiệp gì cả, mấy tháng nay công ty bận bịu cũng chẳng thấy con quan tâm gì cả. Lúc nào cũng thấy la cà ở bên ngoài đến tận khuya " Ông đặt tờ báo xuống, giọng nói trầm ổn nhưng đầy ý nhắc nhở.
Tổng Lãng nhếch môi cười nhạt: " Bố, chuyện ở công ty con biết gì đâu mà quản. Hơn nữa, con tự biết mình đang làm gì. Đừng lo, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của con ".
Ông hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt nghiêm khắc hơn: " Tốt nhất là nên như vậy. Đừng để xảy ra chuyện thêm lần nữa khiến cả gia đình phải gánh hậu quả. Chuyện kia vẫn chưa êm xui đâu ".
Tổng Lãng không trả lời thêm, chỉ gật đầu qua loa rồi bước ra cửa.
Vừa ngồi vào xe, anh đeo kính râm, khởi động máy, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời khỏi nhà.
Chạy được một đoạn, cậu đột nhiên nhận ra phía trước có một chiếc Rolls Royce đen đậu chắn ngang đường. Tống Lãng nhíu mày, nhấn còi liên tục nhưng chiếc xe lại hông hề nhúc nhích.
" Chuyện gì nữa đây? " Cậu lẩm bẩm, bực bội dừng xe lại, mở cửa bước xuống. Chưa kịp nói thêm lời nào, từ trong Rolls Royce, mấy người đàn ông mặc vest đen bước ra, vẻ mặt lạnh lùng.
Tổng Lãng lùi lại, ánh mắt lóe lên sự đề phòng: " Các người là ai? Muốn gì ở tôi? ".
Một trong số họ không đáp, chỉ ra hiệu. Ngay lập tức, hai người tiến tới khống chế Tổng Lãng. Cậu vùng vẫy nhưng không kịp phản ứng, chỉ vài giây đã bị trói gọn, kéo vào xe.
Trên đường đi, ánh mắt Tổng Lãng đầy phẫn nộ: " Các người biết tôi là ai không? Đụng vào tôi, các người không yên đâu! ".
Người ngồi phía trước lạnh lùng liếc lại qua gương chiếu hậu, giọng nói bình thản nhưng sắc bén: " Cậu nên lo cho bản thân mình trước đã".
Câu nói ấy khiến Tổng Lãng thoáng giật mình, khuôn mặt tái đi. Không gian trong xe bỗng chốc trở nên ngột ngạt, chỉ còn tiếng động cơ rền vang trong màn đêm u tối.
" Bọn bây là thuộc hạ của ai? " Dừng một chút, trong đầu cậu thoảng hiện ra hình ảnh của một người. Ngay lập tức liền phẫn nộ: " Có phải thằng Dật Hiên sai bọn mày đến bắt tạo không? ".
" Ồn quá " Người phía trước nhăn mặt, " Bịt miệng, trùm kín mặt nó lại đi".
"Vâng".
Cả nhóm rời khỏi cổng trường, tiếng nói cười vang vọng trong không khí nhộn nhịp của buổi chiều. Hi Nhiễm và hai người bạn đang trò chuyện, thì Tình Nhi ở phía sau chạy đến vỗ vai nói: " Chúng ta đi ăn gì đó đi ".
" Cũng được " Lâm Nhã Tịnh gật đầu.
Hi Nhiễm: " Xin lỗi, mình không đi được. Các cậu đi đi ".
" Lại từ chối? Sợ bà lo sao? " Tình Nhi nắm lấy tay cô, " Yên tâm, chỉ cần gọi cho bà một tiếng là được rồi mà ".
Âu Dương Thiên bồi thêm vào: " Đi đi, Hi Nhiễm. Ăn xong sẽ về ngay ".
" Vậy ăn xong là tớ về ngay đấy " Cô lí nhí nói.
Lâm Nhã Tịnh: " Tất nhiên rồi ".
" Dật Hiên đâu rồi? Sao hôm nay không thấy cậu ấy đi cùng các cậu? " Tình Nhi hỏi, ánh mắt lướt qua những người còn lại.
" Lúc bọn tớ qua lớp thì đã không thấy cậu ấy rồi, hỏi các bạn thì họ bảo cậu ấy đã về từ sớm. Hình như có việc gì đó phải giải quyết ".
" Vậy thì thôi " Cô chỉ nhún vai, rồi tiếp tục kéo nhóm đi về phía quán ăn quen thuộc.
Tổng Lãng sau khi bị đẩy mạnh vào trong xe, tay chân bị trói chặt, không thể phản kháng. Chiếc xe rẽ vào một con đường vắng, xa khỏi thành phố, đi thẳng đến một khu vực hoang vắng, nơi những ngôi nhà kho cũ kỹ đã lâu không sử dụng.
Khi chiếc xe dừng lại, Tổng Lãng bị lôi ra khỏi xe, không nói lời nào mà bị đẩy vào trong một nhà kho mờ mịt. Bầu không khí ở đây ngột ngạt và lạnh lẽo, không một bóng người ngoài những kẻ đang áp giải câu.
Nhà kho cũ kỹ với tường gạch bong tróc, bụi bặm, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ vài ngọn đèn treo trần.
Bọn họ đẩy cậu vào một góc trong nhà kho, trùm kín mặt mũi cậu lại.
Rất nhanh, bóng dáng cao lớn nhanh tiến vào bên trong. Vừa đi, đôi mắt đầy tơ máu kia dán chặt vào người cậu không hề chớp mắt.
Đến khi một trong đám đó nhận được hiệu lệnh, liền đi đến mở khăn trùm ra. Ngay sau khi được giải thoái, cậu nhìn thấy bàn ghế gỗ bị vứt bừa bãi, cùng vài vật dụng khác nằm xung quanh.
Đột nhiên, cách đó không xa, một giọng nói lạnh lùng vang lên: " Nhìn đủ chưa? ".
Tổng Lãng quay lại, chỉ thấy một bóng người quen thuộc.
Ánh mắt của Dật Hiên lạnh lẽo, không có một chút cảm xúc nào. Hai tay cậu giơ ra: " Tổng Lãng, hoan nghênh mày đến với địa ngục ".
Tống Lãng nhìn chằm chằm vào Dật Hiên, sự ngạc nhiên và phẫn nộ rõ rệt trong ánh mắt. Cậu không thể tin vào những gì đang xảy ra, từng câu từng chữ như dao cắt vào tâm trí anh.
" Dật Hiên! " Tổng Lãng gầm lên, giọng đầy tức giận: " Mày đang làm cái quái gì vậy? Tại sao lại lôi tao đến đây? Mày có biết mình đang làm gì không? ".
Dật Hiên đứng vững vàng, không hề có chút rung động nào trước sự giận dữ của Tổng Lãng. Ánh mắt của cậu lạnh lùng như băng giá, không một cảm xúc nào thoáng qua.
" Việc tao làm, không có nghĩa vụ phải giải thích với bất cứ ai " Giọng nói của Dật Hiên trầm, nhưng không thiếu sự đe dọa: " Lần trước tạo tặng cho mày bàn tay phế chưa đủ thẩm đúng chứ? ".
" Mày nghĩ có thể chơi đùa với Hi Nhiễm mà không phải trả giá sao? ".
Tống Lãng ngẩng cao đầu, đôi mắt vẫn đầy sự thách thức: " Hi Nhiễm? Tao không ngờ cũng có một ngày mày lại vì một đứa con gái không ra gì đó " Cậu cười nhạt, nhưng sự tức giận trong lòng lại không thể kiềm chế.
Dật Hiên không vội trả lời. Cậu bước đến gần, ánh mắt vẫn sắc bén như dao, nhìn thẳng vào Tổng Lãng.
" Mày nghĩ chỉ vì mình là con trai của Tống Thị mà tao sẽ để yên cho mày nhởn nhơ? " Dật Hiên hạ thấp giọng, lạnh lùng tiếp: " Mày sẽ phải trả giá cho những gì mình đã làm ".
Tổng Lãng hít một hơi dài, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự tức giận đã gần như trào ra.
" Mày đừng có mà làm cái vẻ thần thánh ấy! Hi Nhiễm không phải của mày ".
Dật Hiên chỉ khẽ nhếch môi, một nụ cười lạnh lùng hiện lên trên khuôn mặt cậu: " Sớm muộn gì không là của tao ".
Tổng Lãng hất mặt lên, giọng đầy thách thức.
" Mày có chứng cứ gì mà nói tạo hãm hiếp nó hả? ".
Dật Hiên không đáp lại ngay lập tức, chỉ giữ im lặng một lúc, như để cho sự căng thẳng dâng lên. Cậu tiến lại gần hơn nữa, đến mức chỉ cách Tổng Lãng vài bước chân. Ánh mắt lạnh lùng của Dật Hiên không hề rời đi, khiến Tổng Lãng cảm nhận được sự quyết liệt.
" Mày không cần phải biện minh " Dật Hiên cười nhạt, nhưng nụ cười ấy không hề có chút ấm áp nào: " Tao không cần chứng cứ".
Tổng Lãng hơi lùi lại, ánh mắt bắt đầu trở nên căng thẳng.
" Việc mày cần làm bây giờ là ngồi yên chờ chết đi thằng chó ".
" Mày dám " Tổng Lãng gân cổ lên, " Nếu mày làm gì tao, bố tao nhất định sẽ không để yên cho mày đâu, sẽ bắt mày phải trả giá đó ".
" Tao sợ quá " Dật Hiên bật cười, tiếng cười như một con ác ma giữa đêm khuya: " Nếu mày nghĩ mình có thể áp chế tạo chỉ bằng vài lời đe dọa, thì mày sai rồi ".
" Mày tưởng mình là ai mà đe dọa tao? Thằng này không ngại dẫm lên mày thì thôi, ở đó mà uy hiếp " Dật Hiên cười nhạt, giọng nói không vội vàng, mà lại đầy sự lạnh lùng và quyết đoán: " Nghĩ mình có thể gây áp lực với tao? ".
Mỗi câu Dật Hiên nói ra như một sự khẳng định, từng lời không có chút run sợ nào. Ánh mắt cậu sáng quắc, như thể đang nhìn thấu Tổng Lãng.
Dật Hiên đứng thẳng, đôi tay trong túi quần, ánh mắt không hề rời khỏi Tổng Lãng, như thể chỉ là một con cờ nhỏ trong trò chơi của cậu.
Đôi môi nhếch lên, nụ cười mang theo sự lạnh lùng khiến người đối diện không khỏi cảm thấy rùng mình:
"Thứ như mày không xứng ".
Sau đó, cậu phất tay ra hiệu cho bọn thuộc hạ tiến vào.
" Ra tay từ từ, để nó cảm nhận từng chút một về thể xác ".
Rõ, thưa cậu chủ".
Không khí xung quanh như dày đặc sự căng thẳng. Dật Hiên đứng đó, dáng vẻ ngạo nghễ, giống như một người đứng trên đỉnh cao, không hề sợ hãi trước bất kỳ thứ gì. Cậu không cần phải động tay động chân để làm Tống Lãng run sợ, chỉ cần sự tự tin và tàn nhẫn trong mỗi câu nói đã đủ rồi.
Dật Hiên quay lưng bước đi, từng bước vững vàng, không hề ngoài đầu lại, để lại Tống Lãng đang giận dữ, bực bội gào thét ầm ĩ không sao chịu nổi.
Ngay khi Dật Hiên bước ra khỏi cửa, đám thuộc hạ của cậu lập tức tiến về phía Tổng Lãng, không một chút do dự. Hai người đàn ông cao lớn bước đến gần, ánh mắt lạnh lùng không mang một chút thương lượng.
Tổng Lãng gầm lên một tiếng, cố gắng vùng vẫy, nhưng càng cố giấy giụa, cậu càng cảm thấy mình bị kiềm chế mạnh mẽ hơn.
Cùng lúc đó, một người đàn ông khác đi đến gần, lôi ra một chiếc điện thoại quay lại. Bên trong im lặng, chỉ còn tiếng thở gấp của Tổng Lãng, đang cảm nhận sự đau đớn từ những sợi dây thừng siết chặt vào tay mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]