🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngày đi chơi kết thúc, cả nhóm lên chuyến tàu cuối cùng trở về thành phố. Khi màn đêm buông xuống, không khí trên tàu có phần yên tĩnh hơn, chỉ có tiếng lách cách của bánh xe lăn trên đường ray.

Mọi người đều thấm mệt sau một ngày dài, nhưng ai nấy vẫn hiện lên niềm vui sau một ngày trọn vẹn.

Hi Nhiễm, sau khi nghe được lời nói lấp lửng của Dật Hiên vào ngày hai người ở chùa. Mặc dù cậu không nói ra, nhưng cô cũng ngầm hiểu được Tình Nhi chính là người con gái ấy.

Hiểu được điều đó, Hi Nhiễm quyết định tạo cơ hội cho cả hai. Cô khẽ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng kéo tay Tình Nhi khi thấy cô định ngồi vào hàng ghế khác. Đưa cô về phía chỗ trống bên cạnh Dật Hiên.

Cậu ngồi đây đi " Hi Nhiễm nói với giọng tự nhiên, " Mình sẽ lên ngồi với mọi người, để hai người tiện trò chuyện ".

Tình Nhi hơi bất ngờ, ánh mắt liếc nhanh về phía Dật Hiên, nhưng chưa kịp phản ứng thì Hi Nhiễm đã rời đi. Ngay cả Dật Hiên cũng ngạc nhiên không kém, nhưng khi Tình Nhi ngồi xuống cạnh mình, cậu không nói gì.

Ánh mắt cậu lóe lên sự bất ngờ, trái tim cậu khẽ nhói lên khi thấy Hi Nhiễm vui vẻ bước đi. Nhưng cô không biết rằng ánh mắt Dật Hiên vẫn luôn hướng về phía cô, ngay cả khi Tình Nhi đang ngồi cạnh.

Hi Nhiễm quay lại ngồi cùng nhóm bạn, cảm thấy nhẹ nhõm vì đã làm được điều gì đó giúp cả hai nhưng tận sâu thẳm nơi nào đó, bản thân cô lại có chút khó chịu và bứt rứt vô cùng. Trong khi mọi người cười đùa kể chuyện về chuyến đi, cô đôi lúc hướng mắt nhìn Dật Hiên và Tình Nhi.

Hai người họ trò chuyện, có vẻ như khá thoải mái.

Sau vài phút im lặng, Tình Nhi không kìm được thắc mắc trong lòng, quay sang hỏi cậu:

' Này Dật Hiên, sao Hi Nhiễm không ngồi chung với cậu mà bảo tớ xuống đây?

Dật Hiên vốn đã không mấy vui vẻ từ trước, nghe thấy câu hỏi ấy liền cau mày. Cậu quay đầu nhìn Tình Nhi, ánh mắt sắc lạnh như muốn đâm xuyên qua suy nghĩ ngây thơ của cô: " Tớ không biết ".

Tình Nhi ngơ ngác trước câu trả lời ấy, cảm giác như bị gõ một cú vào đầu mà vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa. Chốc sau cô a lên một tiếng:

'Hay là cậu bắt nạt Hi Nhiễm nên con gái nhà người ta không dám ngồi chung với cậu. Tính khí nóng nảy, lạnh lùng như vậy tớ là bạn thân của cậu còn không chịu được huống gì Hi Nhiễm yếu ớt như thế ".

Dật Hiên nhăn mặt, lạnh lùng nói: " Cậu yên lặng một chút đi, còn không tớ đá cậu sang ngồi chỗ khác ".

Câu đáp trả của cậu thẳng thừng như một lưỡi dao sắc bén khiến Tình Nhi cứng họng. Cô há miệng định nói gì đó, nhưng không thể thốt nên lời bởi gương mặt đùng đùng sát khí kia, chỉ biết hậm hực quay mặt sang nơi khác.

Ở một góc khác, Ôn Chính Phàm im lặng quan sát mọi thứ. Cậu nhìn Hi Nhiễm trò chuyện với nhóm bạn, ánh mắt cô sáng lên niềm vui, rồi lại liếc sang Dật Hiền và Tình Nhi đang ngồi phía dưới.

Hi Nhiễm không để ý đến ánh mắt ấy. Cô chỉ cảm thấy một ngày dài thật trọn vẹn khi mọi người đều vui vẻ. Nhưng cô đâu biết rằng, ở đâu đó, có hai trái tim vẫn âm thầm hướng về cô, dù không nói ra lời nào.

Cậu khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì, chỉ dựa đầu vào cửa sổ tàu, ánh nhìn xa xăm đầy suy tư.

Bên ngoài, ánh đèn nhấp nháy xa xăm, nhưng tâm trí cậu chẳng đặt ở đó.

Bàn tay Ôn Chính Phàm siết chặt một tờ giấy nhỏ trong túi áo, đó là tờ giấy xăm mà cả nhóm xin lúc ở trong chùa. Dù bề ngoài cậu vẫn giữ dáng vẻ bình thản như thường ngày, nhưng ai tinh ý sẽ nhận ra ngón tay cậu run nhẹ, như thể không thể đối diện được với những dòng chữ trên đó.

_Sức khỏe của bạn không tốt, cần chú ý nghỉ ngơi và chăm sóc bản thân. Đừng cố gắng quá mức, mọi chuyện đều cần thời gian

Những dòng chữ ngắn ngủi trên tờ xăm hiện lên trong đầu cậu, như những lời cảnh báo mơ hồ nhưng lại đầy sức nặng. Cậu nhớ đến những lần mình cảm thấy chóng mặt bất ngờ hay những cơn đau ngực khiến cậu chậm lại trong bước đi và cả ánh mắt lo lắng của bác sĩ khi cậu đến kiểm tra định kì mỗi tháng.

Ôn Chính Phàm khẽ nhếch môi cười tự giễu:

Đúng là sự thật mà

Trong khoang tàu, tiếng nói chuyện rì rầm của nhóm bạn vang lên phía xa, nhưng cậu không chú ý. Tâm trí cậu chỉ xoay quanh những dòng chữ trên tờ xăm. Một phần trong cậu muốn xé nó đi, coi như chưa từng nhìn thấy. Nhưng phần còn lại thì giữ chặt lấy nó, như muốn nhắc nhở bản thân rằng cậu không thể phớt lờ hiện thực được nữa.

Ánh mắt cậu lại hướng ra ngoài cửa sổ, lần này không phải để nhìn cảnh vật, mà như để tìm kiếm một sự bình yên nào đó trong màn đêm mênh mông.

Cậu khẽ thở dài, tay vẫn nắm chặt tờ giấy xăm, như đang cố gắng tìm một sự bình thản trong tâm hồn trước những bất định đang chờ phía trước.

Đêm khuya trên chuyến tàu trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng bánh xe lăn đều trên đường ray và hơi thở nhẹ nhàng của cả nhóm khi đã chìm vào giấc ngủ. Trong khoang, ánh đèn vàng dịu nhẹ khiến không gian càng thêm mơ hồ.

Dật Hiên ngồi im một lúc lâu, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phía Hi Nhiễm đang ngủ say ở hàng ghế phía trên. Biểu cảm trên gương mặt cậu pha giữa sự bực bội và quyết tâm. Cuối cùng, như không thể chịu đựng thêm, cậu quay sang lay Tình Nhi đang ngủ gật bên cạnh.

" Tình Nhi, dậy đi " Cậu gọi, giọng nói không nhẹ nhàng mà mang theo chút mạnh bạo.

Tình Nhi giật mình tỉnh dậy, đôi mắt mơ màng nhìn cậu, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Gì vậy? Không thấy tớ đang ngủ hả? ".

" Đi theo tớ " Dật Hiên nói ngắn gọn, không chờ câu trả lời. Cậu đứng dậy, ánh mắt lóe lên sự kiên quyết, nhanh kéo cô dậy theo.

Tình Nhi ngơ ngác không biết chuyện gì, mắt nhắm mắt mở để mặc cho Dật Hiện dẫn đi. Khi cả hai đi đến chỗ nhóm bạn, Dật Hiên không hề do dự ngay lập tức cúi xuống, nhẹ nhàng nhanh chóng bế Hi Nhiễm lên, người cô khế động đậy nhưng vẫn chìm trong giấc ngủ. Gương mặt cô vẫn ngủ say, không hay biết gì về sự náo động xung quanh.

Sau đó, cậu nhìn Tình Nhi, chỉ tay về chỗ trống bên cạnh Lâm Nhã Tịnh.

Trả chỗ ".

Tình Nhi đứng sững tại chỗ, hoàn toàn không hiểu nổi hành động này. Cô lắp bắp: " Nhưng... nhưng sao cậu lại...

Không nhưng gì cả " Dật Hiên lạnh lùng ngắt lời, ánh mắt không rời khỏi Hi Nhiễm, nói nhỏ tiếng sợ sẽ đánh thức cô dậy: " Đừng bép xép với cậu ấy ".

Tình Nhi cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cô không dám hỏi thêm, chỉ ngồi chỗ được chỉ định, trong lòng rối bời với đủ loại cảm xúc.

Dật Hiên bế Hi Nhiễm xuống chỗ ghế của mình, cẩn thận đặt cô ngồi xuống cạnh cậu.

Ánh mắt dịu lại khi nhìn cô đang ngủ say, nhẹ nhàng cởi áo khoác của mình lên đắp cho cô đầy sự cẩn trọng và dịu dàng.

Cậu khẽ thở dài, thì thầm như nói với chính mình: " Muốn trốn đâu có dễ ".

Hi Nhiễm khẽ cựa mình, đôi mắt mơ màng mở ra sau một giấc ngủ dài. Nhưng khi nhìn thấy khung cảnh xung quanh, cô lập tức hốt hoảng.

Đây không phải chỗ ngồi ban đầu của cô!

Ánh mắt cô nhanh chóng nhìn sang người ngồi bên cạnh và trái tim như muốn ngừng đập khi nhận ra Dật Hiên đang ngồi ngay bên cạnh. Cậu dựa đầu ra sau, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn chứng tỏ đang ngủ rất sâu. Gương mặt cậu trong ánh sáng nhè nhẹ của khoang tàu lại càng thêm sắc nét, nhưng điều đó không làm Hi Nhiễm bối rối.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Mình ngồi đây từ khi nào? " Hi Nhiễm tự hỏi, lòng ngập tràn cảm giác bất an. Cô cố gắng nhớ lại, nhưng hình ảnh cuối cùng chỉ là khi cô cùng nhóm bạn nói chuyện rồi ngủ thiếp đi.

Sao bây giờ mình lại ngồi chỗ của Tình Nhi thế này? Còn cậu ấy ở đâu? " Hi Nhiễm không ngừng đặt câu hỏi cho mình liên tục, cô chồn người dậy nhìn về hàng ghế trước thì thấy Tình Nhi đang ôm Lâm Nhã Tịnh ngủ, hơn nữa còn ngồi chỗ của cô ban đầu.

"Chuyện này là sao?".

Ánh mắt Hi Nhiễm dừng lại ở chiếc áo khoác đắp ngang người mình, hơi ấm từ đó khiến cô không thể không liếc sang Dật Hiên thêm một lần nữa.

Hi Nhiễm nhìn quanh khoang tàu, lòng càng thêm rối bời khi nghĩ đến việc ai đó hẳn đã đổi chỗ cho mình.

Cô khẽ nhấc chiếc áo khoác ra, định đứng dậy để trở về chỗ cũ. Nhưng vừa cử động, Dật Hiên khẽ động đậy, đôi lông mày nhíu lại.



Hi Nhiễm cứng người, không dám làm thêm bất cứ điều gì. Cô im lặng ngồi xuống lại, lén nhìn khuôn mặt của Dật Hiên, vừa ngại ngùng vừa lo lắng.

Sau đó, cô cảm giác có một sức nặng đang đè lên vai mình vậy.

Quay đầu nhìn sang, đã thấy Dật Hiên dựa vào vai cô rồi.

Hi Nhiễm ngồi bất động, cố gắng giữ bình tĩnh trước tình huống bất ngờ này. Hơi thở ấm áp phả nhẹ khiến cô thoáng giật mình.

Cả người cô cứng đờ, đôi mắt mở to nhưng không dám cử động. Trong khoang tàu yên ắng, âm thanh duy nhất vang bên tai cô chính là nhịp thở nhẹ nhàng của người đang tựa vào vai mình.

Phải làm sao đây? Có nên đẩy ra không? " Hi Nhiễm tự hỏi, lòng ngổn ngang đủ thứ cảm xúc. Sự gần gũi như thế này khiến tim cô đập nhanh đến mức chính cô cũng cảm nhận được.

Hi Nhiễm nghiêng đầu khẽ liếc nhìn Dật Hiên, nhưng ngay lập tức lại quay đi, không dám đối diện với gương mặt cậu ở khoảng cách gần như vậy. Cô thở hắt ra, tâm trạng thay đổi rất nhanh, thậm chí ngay cả nhìn người ta cô cũng không dám.

Không được, mình không thể nhìn...sẽ càng làm mình bối rối hơn thôi ".

Hi Nhiễm cắn nhẹ môi, tự nhủ phải giữ bình tĩnh lại, nhưng cảm giác vai cô đang chạm vào mái tóc mềm mại của Dật Hiên khiến mọi nỗ lực trấn an bản thân đều trở nên công cốc.

Cô không biết phải làm thế nào: đánh thức cậu dậy hay để yên như vậy?

Nhìn cậu đang ngủ say thế này, đánh thức dậy liệu có nên hay không?

Cuối cùng, cô chỉ biết ngồi im, ánh mắt cố gắng nhìn ra cửa sổ như thể muốn tìm kiếm điều gì đó để phân tán sự tập trung. Nhưng càng cố tránh, trái tim cô lại càng hỗn loạn. Một cảm giác vừa bối rối, vừa lạ lẫm len lỏi trong lòng cô.

Lúc cậu đang ngủ, gương mặt cậu thật sự là đẹp đến mức không có gì để tranh cãi cả.

Trong phút chốc, Hi Nhiễm nhận ra sự yên bình của khoảnh khắc này cũng mang một chút gì đó khiến cô không nỡ phá vỡ.

Tiếng loa tàu vang lên thông báo đã đến nơi, tiếng người nói chuyện và xáo động bắt đầu rộn ràng trong khoang. Dật Hiên tuy đã biết đến nơi nhưng lại lười nhác không muốn mở mắt ra.

Không hiểu vì sao, ban đầu là Dật Hiên dựa vào vai Hi Nhiễm ngủ nhưng bây giờ lại thành cô nằm gọn trong lòng cậu, đầu tựa vào ngực cậu một cách thoải mái.

Dật Hiên lúc này đành phải mở mắt, nhìn xuống cô gái đang ngủ say trong lòng mình. Cậu khẽ thở dài, định đánh thức cô dậy, nhưng khi vừa chạm nhẹ vào vai cô, bàn tay của Hi Nhiễm đột ngột giơ lên, sượt qua không trung, rồi dừng lại trên má cậu.

Cả người Dật Hiên cứng đờ.

Hi Nhiễm vẫn nhắm nghiền mắt, nhưng bàn tay nhỏ nhắn của cô như có ý thức riêng, di chuyển xung quanh gương mặt của cậu.

Bàn tay cô khẽ vuốt nhẹ gò má cậu, như đang mơ màng tìm kiếm điều gì. Cảm giác mềm mại từ những ngón tay cô khiến tim Dật Hiên đập nhanh hơn, nhưng gương mặt cậu vẫn cố giữ vẻ bình thản, cam chịu lấy.

Hi Nhiễm " Cậu khẽ gọi, nhưng cô không đáp, bàn tay cô vẫn đặt trên má câu.

Dật Hiên nhắm mắt, cố hít sâu để trấn tĩnh bản thân. Một giọng nói nhỏ vang lên trong đầu cậu:" Cậu ấy đang ngủ, không biết mình đang làm gì. Bình tĩnh! Đừng manh động".

Nhưng dù cậu có tự nhủ bao nhiêu lần, sự mềm mại từ lòng bàn tay cô vẫn khiến cậu cảm thấy không ổn.

'Hi Nhiễm, cậu nghĩ mặt tôi là thú nhồi bông hay gì? " Dật Hiên lẩm bẩm, giọng pha chút bất lực, nhưng tất nhiên cô không nghe thấy.

Cuối cùng, Dật Hiên chỉ đành nghiêng người một chút, cố giữ cô ở vị trí không quá gần, nhưng cũng không nỡ đẩy mạnh tay. Cậu chỉ biết ngồi yên, để mặc cô sờ soạng gương mặt mình, ánh mắt đầy vẻ cam chịu mà không biết làm gì hơn.

Nhìn gương mặt Hi Nhiễm ngủ say, đôi môi khẽ mỉm cười trong giấc mơ, Dật Hiện híp đôi mắt diều hâu lại.

Lúc này, Hi chần chớp mắt, đôi tay cảm nhận như đang chạm vào một thứ gì đó rất ấm áp lại còn mềm mịn nữa.

Rồi ánh mắt cô dần mở ra và hình ảnh trước mắt khiến cô sững sờ. Cô đang nằm trong lòng Dật Hiên và gương mặt cậu gần như dính sát vào cô.

" Mình... đang nằm trong lòng Dật Hiên? " Hi Nhiễm tự hỏi

Không chỉ vậy, cô còn nhận ra tay mình đang vòng qua eo cậu, ôm lấy cậu một cách hoàn toàn vô thức. Trái tim Hi Nhiễm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cảm giác đầu tiên là sự bối rối, cô nhìn thấy Dật Hiên đang nhìn mình và trong ánh mắt đó có gì đó giống như sự bình thản, không có chút gì là bất ngờ giống cô, ngược lại còn nhướng mày nữa.

Dật Hiên với ánh mắt vừa bất đắc dĩ, vừa có chút thích thú. Thấy cô mở mắt, cậu liền giở giọng trêu chọc:

" Cuối cùng cậu cũng chịu dậy rồi. Ngủ ngon quá nhỉ? ".

" Biến thái " Cô khẽ bật ra tiếng kêu.

Một câu nói của Hi Nhiễm khiến mọi thứ bỗng chốc rối tung. Tất cả những người ngồi gần hai người đều nghe thấy, đồng loạt trố mắt nhìn cậu.

Dật Hiên sững người, ánh mắt đột ngột tối lại:

" Cái gì? ".

Cậu bật thốt ra, giọng có chút ngạc nhiên nhưng cũng đầy khó hiểu. Cậu nhìn xuống bản thân mình, rồi lại nhìn Hi Nhiễm, không thể hiểu được làm sao cô có thể nghĩ như vậy.

Đôi môi mím chặt lại và câu nói của Hi Nhiễm như một cú tát vào sự bình tĩnh của câu.

Cậu...cậu...làm sao lại để tôi ngủ như vậy? " Hi Nhiễm không kiềm chế được, mắt cô lộ rõ sự bối rối: " Vậy mà cậu cứ để tôi tựa vào cậu ngủ trong tư thế đó...sao lại có thể như vậy được? ".

Dật Hiên lúc này mới hoàn hồn. Cậu không biết nên giải thích thế nào, vì rõ ràng lúc nãy là cô chủ động nhào vào lồng ngực cậu khi ngủ cơ mà, cậu có muốn đẩy ra cũng không có được.

Cậu không tức giận mà còn khẽ nhếch môi, ánh mắt thoáng lấp lánh sự trêu đùa. Dật Hiên ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt cô một cách hóm hỉnh.

Ồ! Cậu nói tôi biến thái, nhưng mà.." Dật Hiên cố tình nhấn mạnh, " Chính cậu lại là người chiếm tiện nghi của tôi trước, không phải sao? ".

Hi Nhiễm nghe xong, lập tức ngỡ ngàng, mặt đỏ bừng lên, không ngờ cậu lại nói như vậy. Cô không biết phải phản ứng thế nào, chỉ biết giọng mình có phần cứng lại: " Cái gì? Cậu... cậu nói cái gì? Sao...sao tôi lại chiếm tiện nghi của cậu được ".

Dật Hiên nhìn thấy cô lúng túng, chỉ khẽ mỉm cười đầy tự mãn: " Cậu ngủ ngon lành trong lòng tôi, tay còn vuốt má tôi nữa. Cậu không nhớ sao? Bây giờ lại bảo tôi là biến thái, có phải hơi...vô lí không? ".

Hi Nhiễm ngượng ngùng, lúng túng không nói được lời nào: " Tớ...làm sao lại làm thế được chứ? Cậu đừng có mà bịa đặt ".

Cô tự hỏi trong lòng, không biết phải giải thích sao cho hợp lý. Nhưng lại không tin mình dám chủ động làm điều đó.

Dật Hiên không kiềm được sự hài hước, cậu tiếp tục trêu chọc cô: " Cớ gì tớ phải bịa đặt? Lấy lí do gì để tớ kéo cậu nằm vào lòng mình chứ? ".

Hi Nhiễm cứng họng, không trả lời được.

" Nói đi, giờ tớ là biến thái hay cậu mới là người chiếm tiện nghi của tớ? " Dật Hiên nhìn cô với ánh mắt đầy ý cười.

Hi Nhiễm càng thêm xấu hổ, chỉ biết bối rối trả lời: " Cậu... đừng nói linh tinh nữa! ".

Dật Hiên cười khẽ, nhưng không nói gì thêm. Cậu đương nhiên cảm nhận rõ ràng sự bối rối của Hi Nhiễm và cũng không muốn tiếp tục trêu đùa nữa.



Hi Nhiễm đỏ mặt, vội vàng bật dậy, nhưng động tác quá vội làm cô ngã vào lòng cậu một lần nữa. Dật Hiên nhanh tay đỡ lấy vai cô, giữ cô ngồi lại thẳng lung.

Cậu làm gì vậy? " Hi Nhiễm lắp bắp, không biết phải giải thích tình huống này

thế nào.

Dật Hiên nhún vai, giọng điệu điềm tĩnh đến đáng ghét: " Tớ là người hỏi cậu câu đó đấy. Rõ ràng cậu chủ động ngã xuống, không phải tớ biến thái ".

Hi Nhiễm bây giờ chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó rồi chui xuống đất ngay lúc này. Cô cúi gằm mặt, không dám nhìn cậu, lòng đầy xấu hổ: " Mau thả tớ ra ".

Đúng lúc đó, cả nhóm bạn từ khoang bên trên đi xuống để lấy hành lý. Một tiếng Á nhỏ vang lên khi họ nhận ra cảnh tượng trước mắt.

" Hi Nhiễm? Cậu...đang làm gì thế kia? " Lâm Nhã Tịnh mở to mắt, giọng đầy ngạc nhiên pha chút trêu chọc.

Bốn người còn lại cũng đứng sững, như không tin nổi những gì mình thấy. Hi Nhiễm vẫn còn đang đỏ mặt không biết giải thích ra sao, rõ ràng là do cô suýt ngã và không kịp giữ thăng bằng nên mới ngã vào cậu. Trái với sự ngượng ngùng của Hi Nhiễm thì Dật Hiên vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường.

Âu Dương Thiên là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, cậu nhướng mày, rồi cười khúc khích:

Ôi trời, đây là cảnh tượng gì thế này? Hai người cũng quá thoải mái rồi đó, nhắc nhở đây là nơi công cộng đấy nha ".

Tình Nhi cũng không bỏ qua cơ hội này, cô cười tinh nghịch: " Công nhận, bọn tớ mới tỉnh ngủ mà đã nhận được một màn rửa mắt rồi đó ".

Duệ Khải: " Làm gì thì làm cũng để cho bọn độc thân chúng tớ bớt ăn cẩu lương đi ".

Những lời trêu chọc từ nhóm bạn khiến Hi Nhiễm càng thêm xấu hổ, cô ngẩng lên, định phản ứng nhưng lại không biết phải nói gì. Cô chỉ im lặng, hớt hải thoát ra khỏi người Dật Hiên.

Dật Hiên thì chỉ mỉm cười, không phản ứng gì, nhưng ánh mắt của Ôn Chính Phàm lại hoàn toàn khác. Cậu đứng từ xa, ánh mắt tối lại, không che giấu được sự khó chịu. Đôi mắt của Ôn Chính Phàm nhìn chằm chằm vào Hi Nhiễm và Dật Hiên, một cảm giác không vui nổi lên trong lòng.

Cậu cố gắng kiềm chế bản thân, không muốn để lộ sự tức giận, nhưng không thể không cảm thấy một chút bực bội khi thấy cảnh tượng đó.

Hi Nhiễm ngước nhìn mọi người, sự khó xử càng trở nên rõ ràng. Cô vội vàng phân minh:

Không phải như các cậu nghĩ đâu ".

Dật Hiên đương nhiên nhìn thấy rõ sự khó chịu của Ôn Chính Phàm từ xa, nhưng không có ý định giải thích hay can thiệp. Cậu chỉ thở dài một hơi nhẹ nhàng, rồi nhìn về phía nhóm bạn với ánh mắt lạnh nhạt, như thể không quan tâm đến những lời trêu chọc.

" Nhanh lên thôi " Dật Hiên nói, giọng điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Cậu vươn tay ra, giúp Hi Nhiễm đứng vững hơn, rồi đi về phía khu vực nhận hành lý, mặc cho ánh mắt của Ôn Chính Phàm vẫn còn dán trên người mình.

Trở về lại Hồ Nam, còn bốn ngày nghỉ nữa là hết kì nghỉ Quốc Khánh.

Khi Hi Nhiễm bước vào nhà, không khí ấm áp và quen thuộc khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm. Cánh cửa vừa mở, cô đã nghe thấy tiếng bà nội từ trong phòng khách vọng ra:

" Hi Nhiễm về rồi à? ".

Hi Nhiễm cười nhẹ, vội bước vào trong. Chúc Lan ngồi trên chiếc ghế bành, ánh mắt ánh lên sự vui mừng khi thấy cháu gái sau ba ngày không gặp: " Đi chơi vui không? " Bà hỏi, giọng đầy quan tâm.

Cô gật đầu, ngồi xuống bên cạnh bà: " Vâng, vui lắm bà ạ! ".

Bà nội mỉm cười, vỗ nhẹ lên tay Hi Nhiễm:

" Vui như thế nào kể cho bà nghe xem thử ".

Hi Nhiễm bắt đầu kể về chuyến đi với nhóm bạn, những câu chuyện vui vẻ và hài hước. Cô kể về những trêu chọc của bạn bè, không khi đón ngày Quốc Khánh ở Bắc Kinh,... Tuy nhiên, cô không nói về việc mình đã xem bói cho bà nghe, chỉ vì sợ sẽ khiến bà lo lắng.

Chúc Lan lắng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng lại cười khúc khích khi Hi Nhiễm kể những tình huống ngớ ngẩn mà cô gặp phải. Sau khi cô kể : nội nhìn cô một cách âu yếm.

" Nhìn cháu vui thế này bà cũng thấy an tâm hơn nhiều rồi. Bà nội chỉ mong sau này cháu có thể mở lòng mình ra nhiều hơn với bạn bè, đừng vì chuyện quá khứ mà đánh mất đi những người bạn đáng quý bên cạnh mình ".

Hi Nhiễm cảm thấy xúc động trước lời bà nói. Cô ôm lấy bà, vùi đầu vào vai bà như những ngày còn bé: " Cháu hiểu rồi, bà ạ ".

Bà nội xoa đầu cô, mỉm cười: " Chỉ cần cháu hạnh phúc là bà vui rồi. Nhưng nhớ nhé, đừng để bản thân phải chịu khổ vì những thứ không xứng đáng".

Hi Nhiễm ngẩng lên, đôi mắt sáng rực lên trong ánh đèn ấm áp. Cô cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều khi có bà bên cạnh, những lời nói của bà như một sự an ủi, tiếp thêm sức mạnh cho cô đối mặt với những cảm xúc phức tạp mà cô không thể nào lý giải được.

Vâng ạ ".

Sau khi ở chơi với bà một lúc lâu, Hi Nhiễm kéo hành lý vào trong phòng.

Bảy ngày nghỉ này đâu phải là được chơi thoải mái, còn cả đống lớn bài tập đang chờ trên bàn sẵn.

Nên hôm nay, cô quyết định sẽ ở trong phòng vùi đầu vào làm bài tập cho xong luôn.

Sợ Lâm Nhã Tịnh hay quên, cô nhắn trong wechat nhắc nhở: " Cậu nhớ làm bài tập cô giao đấy nhé. 10 đề Toán, 5 đề trọng điểm Ngữ văn, 3 đề tiếng Anh và 2 đề Vật Lý nhé! ".

Lâm Nhã Tịnh: " Ôi mẹ ơi! Cậu không nhắc là tớ quên béng đi mất. Nhưng nghe xong tớ sợ đến nhũn cả chân tay rồi đây này. Hi Nhiễm à.....".

Hi Nhiễm: " Được rồi, vậy cậu đem đề qua đây, chúng ta cùng làm ".

Lâm Nhã Tịnh: " Hoan hô, chỉ có cậu là tốt nhất với tớ. Yêu cậu! ".

Khi Hi Nhiễm đút tay vào trong áo khoác để cảm thấy ấm áp thì cô vô tình chạm phải một vật gì đó trong túi áo. Nhìn xuống, cô nhận ra đó là tờ giấy xăm mà cô đã xin ở chùa hôm bữa, tờ giấy đã bị cô gấp lại

Hi Nhiễm mở nhẹ tờ giấy, ánh mắt lướt qua những dòng chữ mực đen. Cô khẽ lẩm bẩm những câu viết trong đó:

" Có người thầm thích bạn, nhưng hiện tại vẫn chưa thể hiện ra ngoài. Sự thật sẽ dần rõ ràng trong thời gian tới ".

Cô ngừng lại một chút, sự ngạc nhiên hiện rõ trên mặt. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào những dòng chữ đó, như thể đang cố gắng hiểu ra điều gì đó. Câu nói này làm cô nhớ đến cuộc gặp gỡ với ông lão ở chùa ngày hôm trước. Ông đã nói cũng tương tự, rằng có hai người thầm thích cô, nhưng không nói ra. Cảm giác đó cứ quanh quẩn trong đầu cô, nhưng cho đến giờ, cô vẫn không thể xác định rõ ràng người ấy là ai.

Hi Nhiễm đặt tờ giấy xuống bàn, ánh mắt xa xăm. Cô bắt đầu suy nghĩ lại những tình huống gần đây, những hành động của mọi người xung quanh mình. Lúc ở Bắc Kinh, Dật Hiên có những hành động quan tâm đặc biệt đến cô, không hề giống với cách cậu đối xử với những người khác. Tuy nhiên, điều đó có thể chỉ là sự lịch sự, hay là do tình bạn...hay là điều gì đó sâu hơn nữa?

Không phải, rõ ràng người Dật Hiên thích là Tình Nhi cơ mà, sao lại có thể là cô được.

Không thể nào.

Ngoài Dật Hiên, cô cũng nhớ đến Ôn Chính Phàm.

Nhưng giả thiết này liệu có đúng không?

Hi Nhiễm nhẹ nhàng thở dài, đầu óc rối bời. Những dòng chữ trong tờ giấy xăm không giúp cô có câu trả lời rõ ràng, mà ngược lại chỉ khiến cô thêm mơ hồ về những cảm xúc mà mình và những người xung quanh đang trải qua.

Cô không thể không nghĩ lại lời ông lão: " Sự thật sẽ dần rõ ràng trong thời gian tới ".

Vậy là sẽ có lúc mình cũng sẽ biết rõ? Hi Nhiễm tự hỏi, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng dần buông xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.