Cả nhóm đi chơi, tham quan khung cảnh Bắc Kinh trong ngày Quốc Khánh, nơi đây ngập tràn không khí lễ hội. Quảng Trường là nơi diễn ra các sự kiện được tổ chức tại thủ đô Bắc Kinh. Tiêu điểm nổi bật nhất là cuộc diễu binh, diễu hành giới thiệu các loại vũ khí hiện đại nhất của Trung Quốc.
Những con phố lớn rực rỡ sắc màu cờ đỏ, đám đông đông đúc, nhưng không thiếu sự tấp nập, náo nhiệt của một dịp đặc biệt. Mặt trời vàng ươm chiếu sáng, hòa quyện với không khí mát mẻ, tạo nên một cảm giác khó tả khi dạo bước dưới những tán cây xanh mướt.
Bảy con người vừa đi vừa trò chuyện, ngắm nhìn những tòa nhà cổ kính, những công trình hiện đại và cả những con đường rộng lớn bao phủ trong không khí hân hoan của ngày lễ. Ba cô gái nhỏ đằng trước tíu ta tíu tít trông không khác gì em bé được mẹ dắt đi chơi trong ngày lễ lớn.
Tất cả đều vô cùng thích thú với khung cảnh nơi đây, còn không quên chụp ảnh để lưu lại kỉ niệm đáng nhớ này. Mọi thứ xung quanh đều tươi mới và sống động.
Đoàn người dừng lại tại Quảng Trường Thiên An Môn, nơi cờ tổ quốc bay phấp phới và đám đông tụ tập để cùng chào đón ngày lễ trọng đại. Không khí thật sôi động, nhưng giữa tất cả những sự náo nhiệt ấy, Dật Hiên và Hi Nhiễm vẫn cảm thấy như đang đứng ở một góc riêng biệt, nơi mà những cảm xúc thầm kín chưa thể bộc lộ.
Lâm Nhã Tịnh giơ hai tay lên, hít sâu rồi hét lên thật to: " Mình đã đến Bắc Kinh để chào đón ngày Quốc Khánh rồi, vui quá đi! ".
Tình Nhi cười nói: " Trông cậu kìa, y như đứa trẻ".
Âu Dương Thiên vô cùng xúc động: " Thật tuyệt vời, chắc chắn đây sẽ là ngày Quốc Khánh khó quên nhất của tớ ".
Xem diễu binh xong, cả nhóm bắt đầu chụp ảnh.
Âu Dương Thiên đi tới đứng cạnh Tình Nhi, giơ tay làm hình nửa trái tim trên đầu, làm bộ đáng yêu nói: " Chụp nào ".
Tình Nhi ngẩng đầu lên trông thấy, liền ghê tởm đẩy cậu ra: " Cậu tránh xa tớ ra, ghê chết đi được ".
Cả nhóm cùng nhau đi dạo quanh Quảng trường Thiên An Môn, tham gia vào những hoạt động sôi nổi, hòa mình trong đám đông. Cảm giác hân hoan, sự đoàn kết giữa mọi người như càng thêm sâu sắc trong ngày lễ quan trọng này. Mỗi bước đi đều như góp phần vào một phần của lịch sử, một phần của ký ức sẽ mãi ở lại trong lòng mỗi người.
Lúc mọi người tranh thủ đi chụp ảnh cùng người dân nơi đây, Hi Nhiễm tranh thủ đi dạo loanh quanh, tuy lạc vào dòng người đông đúc nhưng cô lại không hề cảm thấy cô đơn.
Cô thả lỏng bản thân, để cho những âm thanh, những hình ảnh xung quanh văng vẳng bên tai mình. Cảm giác tự do trong không khí lễ hội khiến cô có thể quên đi những lo toan, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Đột nhiên, một nam sinh trẻ, khuôn mặt có vẻ ngại ngùng tiến lại gần cô. Cậu gãi đầu, ấp úng nói: " Chào bạn, tớ có thể xin WeChat được không? ".
Cậu ta nói với giọng nhẹ nhàng, vẻ mặt có chút bối rối, nhưng vẫn giữ được sự tự tin.
Hi Nhiễm hơi bất ngờ, không kịp phản ứng ngay lập tức. Cô lắc đầu, đang định từ chối thì một bóng dáng quen thuộc bất ngờ xuất hiện phía sau. Dật Hiên bước đến, ánh mắt lạnh lùng nhìn nam sinh kia, không hề có chút cảm thông.
' Tôi không ngại giúp cậu mua lại điện thoại mới đâu " Dật Hiên đứng kế bên cô lên tiếng, giọng nói lạnh lùng và dứt khoát, ánh mắt sắc lạnh như muốn cảnh cáo.
Nam sinh kia có vẻ lúng túng, không ngờ bị cắt đứt như vậy nhưng cũng nhanh chóng nhận ra mối quan hệ giữa hai người, không dám nói thêm lời nào. Cậu ta quay người đi, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Hi Nhiễm một lúc lâu.
Hi Nhiễm quay sang Dật Hiên, đôi mắt hơi ngạc nhiên: " Cảm ơn nhưng...cậu nói gì mà nghe ghê thế ".
Ánh mắt cậu vẫn còn dán về tên nam sinh kia, hời hợt nói: " Nghe lọt tai còn gì
Khi Dật Hiên và Hi Nhiễm vẫn đứng im giữa không gian náo nhiệt của quảng trường, cả nhóm ở phía xa bắt đầu nhận ra có điều gì đó bất thường. Mọi người nhìn nhau, rồi một trong số họ lên tiếng gọi hai người lại.
Này, hai cậu đứng đó làm gì thế? " Âu Dương Thiên lên tiếng, giọng nói không thiếu phần tinh nghịch, " Định mắt đối mắt với nhau à? ".
Đi tiếp thôi! " Duệ Khải hô to lên, tay vẫy vẫy để thu hút sự chú ý của họ.
Hi Nhiễm hơi giật mình, quay lại nhìn Dật Hiên. Cảm nhận được ánh mắt đầy nghiêm túc của cậu, cô không biết có nên tiếp tục cuộc trò chuyện hay không. Nhưng khi nghe tiếng gọi từ phía nhóm bạn, cô gật đầu, nở một nụ cười nhẹ, như thể muốn giải tỏa không khí căng thẳng vừa rồi.
Dật Hiên nhìn về phía nhóm bạn, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu và bước về phía họ. Hi Nhiễm đi phía trước, cảm giác như bầu không khí vừa rồi vẫn còn đọng lại trong lòng vậy.
'Chúng ta đi đâu tiếp thế? " Hi Nhiễm hỏi Lâm Nhã Tịnh.
Đi nhiều nên cũng hơi khát rồi, chúng ta qua khu vực kia mua nước uống đi Lâm Nhã Tịnh chỉ tay về phía trước cách họ không xa.
Âu Dương Thiên: " Được, uống xong tiếp tục hành trình ".
Cả nhóm dừng chân ở một ghế đá gần khu vực trung tâm, mệt mỏi sau một buổi tham quan dài. Mọi người lần lượt ngồi xuống, lấy nước ra uống và trò chuyện. Cảnh vật xung quanh vẫn nhộn nhịp, dường như người người đổ đến quảng trường càng lúc càng đông.
Ôn Chính Phàm vì có cuộc gọi của mẹ nên ra phía xa nghe máy.
Chắc phải nghỉ ngơi một chút thôi, chân tớ sắp rụng ra khỏi cơ thể rồi " Âu Dương Thiên ngả người ra sau ghế, thở phào nhẹ nhõm.
Tình Nhi bĩu môi: " Con trai gì mà yếu như sênh, bọn con gái chúng tớ chưa than mà cậu đã mở đường trước rồi ".
'Chị hai à, sức lực của em sao so được với tiên nữ cử tạ như chị ".
Cậu nói cái gì thế hả? " Tình Nhi đá chân Âu Dương Thiên, đứng lên bắt lấy câu.
Hi Nhiễm ngước lên nhìn bầu trời trong xanh, cảm giác thật thư thái.
Lâm Nhã Tịnh nhìn ngắm xung quanh, bỗng chợt nhìn thấy một bảng hiệu thông báo gần đó. Cô bước nhanh về phía nó, ánh mắt sáng lên khi đọc được nội dung trên bảng.
'Nhìn kìa! " Cô kêu om lên khiến mọi người đi lại, " Có một sự kiện lớn sắp diễn ra tại đây ".
Cả nhóm im lặng một chút, rồi tiếng xì xào bắt đầu vang lên.
Duệ Khải: " Này, cậu có biết cái này không? ".
Lâm Nhã Tịnh đọc bảng thông báo: " Lễ hội pháo hoa Rực Rỡ, tối ngày 15 tháng 10. Bảy quả pháo hình trái tim bắn lên bầu trời và điều ước thành sự thật ".
" Là gì vậy? " Âu Dương Thiên hỏi.
Hai cô gái trạc tuổi họ đứng bên cạnh giải đáp: " Tớ biết này. Chính là cuối tiết mục bắn pháo hoa, sẽ có bảy quả pháo hình trái tim được đốt lên. Các đội tình nhân sẽ hôn nhau hoặc tỏ tình với người mình thích ngay lúc đó. Nếu như là đôi tình nhân thì họ sẽ ở bên nhau mãi mãi, còn nếu là tỏ tình với người mình thích, chắc chắn sẽ được như ý nguyện ".
'Wow, tỏ tình trong một buổi lễ hội pháo hoa...Thật lãng mạn! " Âu Dương Thiên nói, vẻ mặt đầy phấn khích.
Lâm Nhã Tịnh: " Cậu tin chuyện đó à? ".
Cô gái bên cạnh nói: " Có đấy, năm ngoái vào ngày đó, bạn của tớ cũng cùng chàng trai mình thích thầm đến đây. Sau đó, đúng lúc bảy quả pháo được bắn lên, bạn của tớ đã nhanh chóng tỏ tình và được như ý nguyện đấy ".
'Thật sao? " Âu Dương Thiên trổ mắt, như không thể ngờ.
Duệ Khải: " Cậu có cô gái nào thích để dắt đến đây không? ".
" Tớ không " Âu Dương Thiên ngây ngô nói.
'Vậy thì miễn, ở nhà đi ".
" Chắc hẳn sẽ có rất nhiều người tham gia ha " Lâm Nhã Tịnh thêm vào, đôi mắt sáng lên với vẻ thích thú.
Khi cả nhóm tiếp tục nghe cuộc trò chuyện của cô gái sống ở đây nói về sự kiện tỏ tình. Cùng lúc đó, Tình Nhi khẽ lẩm bẩm trong miệng, chỉ đủ cho mình nghe thấy: " Sự kiện này...nếu mình rủ cậu ấy đến liệu có cơ hội tỏ tình với cậu ấy có thành ước nguyện? ".
Giọng cô thì thầm, vừa đầy hy vọng nhưng cũng không thiếu phần e ngại.
Cảm giác xao xuyến trong lòng Tình Nhi khiến cô không khỏi tự hỏi liệu mình có thể mạnh dạn bày tỏ tình cảm trong một khoảnh khắc đặc biệt như thế này hay không. Dù sao, Ôn Chính Phàm là người cô luôn dõi theo từ xa, và giờ đây, trước màn pháo hoa lãng mạn, cô không thể không mơ tưởng về một cơ hội tỏ tình đầy lãng mạn.
Nghỉ ngơi xong, cả bọn lại kéo nhau đến xin xăm trong ngôi chùa linh thiêng nhất ở Bắc Kinh.
Trong đại điện, không gian chùa tĩnh lặng, hương trầm len lỏi khắp nơi. Hi Nhiễm thành tâm dâng hương bái Phật, quỳ trước bức tượng Phật bằng đồng vàng óng, đôi tay chắp lại trước ngực nói ra những nguyện vọng của bản thân.
Ánh mắt cô long lanh, chứa đựng nỗi niềm chất chứa. Đôi môi run rẩy khẽ mở, từng lời cầu nguyện vang lên, nhẹ tựa làn khói, nhưng nặng trĩu niềm hy vọng.
Con xin Phật... Giọng cô khẽ khàng, như sợ phá vỡ sự tĩnh mịch thiêng liêng của chùa.
Thứ nhất, con cầu xin cho bà nội, người bà con yêu thương nhất được mạnh khỏe, sống lâu thêm để con có thể báo hiếu. Bà là cả thế giới của con.
Cô cúi đầu, nước mắt không kìm được rơi xuống mặt, từng giọt một, từng giọt một.
Thứ hai, con cầu xin cho bố con, ngàn lần không phải là người trực tiếp gây ra tai nhưng lại phải chịu án tù tám năm. Con cầu mong bố sớm được ra ngoài để có thể trở về, gia đình con lại được đoàn tụ.
Tiếng chuông chùa ngân vang, từng hồi ngân nga như lời đáp lại. Cô cảm nhận được sự yên bình trong khoảnh khắc ấy, nhưng nỗi đau trong lòng vẫn không ngừng quặn thắt khi nhắc lại.
Cuối cùng, con xin Phật hãy cho con đủ sức mạnh để vượt qua tất cả. Để con có thể làm chỗ dựa cho bà và chờ đến ngày bố trở về. Dù có khó khăn thế nào, con cũng sẽ vượt qua được hết.
Cô cúi đầu xuống, đôi vai gầy run lên. Trong ánh sáng dịu dàng của ngọn nến, bóng dáng cô trông nhỏ bé nhưng lại chứa đựng một sức mạnh nội tâm mãnh liệt. Dường như, trong khoảnh khắc ấy, Phật đang lắng nghe và từng lời cầu nguyện đã được gửi đi trong không gian vô hình.
Hi Nhiễm nói ra ba nguyện vọng, sau đó thành tâm cúi đầu trước Phật tổ một lần nữa.
Lúc cô vái xong, phát hiện Dật Hiên đã đứng bên ngoài chờ cô chứ không đi vào trong.
Hi Nhiễm đi tới bên cạnh cậu hỏi: " Cậu không vào vái cầu xin sao? ".
Dật Hiên hơi nhướng mày, đôi mắt sâu thẳm của cậu khẽ lướt qua cô. Cậu khoanh tay trước ngực, như dựng lên một bức tường vô hình.
" Tớ không tin vào những điều đó " Cậu đáp, giọng trầm thấp và đều đều, như thể không có chút cảm xúc nào trong lời nói: " Có cầu xin cũng chẳng thay đổi được gì. Nếu muốn có thứ gì, thì phải tự mình giành lấy chứ không có ngồi chơi xơi nước ".
Cô thoáng khựng lại trước câu trả lời của cậu, nhưng rồi môi mím lại, ánh mắt cô trở nên đăm chiêu hơn.
'Không phải lúc nào chúng ta cũng có thể tự mình kiểm soát được tất cả " Hi Nhiễm phản bác, giọng đầy sự trăn trở: " Có những thứ không nằm trong tay chúng ta, những điều mà dù ta có cố gắng nhiều đi chăng nữa cũng không thể thay đổi. Lúc đó, chỉ có niềm tin ở Phật mới giúp con người bước tiếp ".
Dật Hiên bật cười nhưng nụ cười ấy lại pha chút cợt nhả: " Đối với tớ, niềm tin không thể cứu vớt được ai cả. Nó chỉ là cái cớ để con người trốn tránh thực tế vì đơn giản họ chẳng dám đối mặt ".
" Vậy tại sao cậu lại ở đây? " Cô nhìn thẳng vào mắt cậu không né tránh: " Nếu không tin vào Phật, cậu đến chùa làm gì? Hay chỉ đứng nhìn người khác cầu xin trước Phật? ".
Ánh mắt cậu khẽ dao động, nhưng rồi nhanh chóng trở lại vẻ điềm tĩnh.
" Tớ không rảnh để xem người khác cầu xin. Tôi đến vì một người " Cậu nói, giọng thấp dần, gần như thì thầm.
Lần này, đến lượt Hi Nhiễm ngạc nhiên. Trong thâm tâm muốn biết thật sự người đó là ai nhưng lại không dám nói. Cô chỉ đứng đó, rồi nhìn bóng lưng cậu rời đi, lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.
Vì một người?
Hi Nhiễm nhìn theo bóng lưng của Dật Hiên, cảm giác khó hiểu và tò mò trào dâng trong lồng ngực. Khi cậu quay người bước đi, khoảng cách giữa hai người như trở nên xa lạ hơn bao giờ hết. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương trầm nhè nhẹ nhưng chẳng đủ xoa dịu những suy nghĩ rối bời trong cô.
Cô cắn môi, ánh mắt vô thức hướng về phía Tình Nhi đang tán gẫu cùng Lâm Nhã Tịnh. Cô ấy vẫn đứng đó, với nụ cười dịu dàng, cả người toát ra nguồn năng lượng mạnh mẽ.
Thì ra....cậu ấy đến đây vì Tình Nhi.
Ý nghĩ ấy thoáng qua tâm trí cô, cũng đúng, hai người họ chơi thân với nhau từ lâu, ít nhiều gì tình cảm giữa họ rất sâu đậm hơn bất cứ ai.
Cũng chỉ có Tình Nhi mới thoải mái trước mặt Dật Hiên như thế.
Gạt bỏ suy nghĩ kia sang một bên, dù sao cũng không liên quan gì đến cô cả. Ánh mắt Hi Nhiễm lại lặng lẽ hướng về phía Phật, nhưng lần này, bây giờ cô chỉ mong rằng ba điều mình vừa cầu xin sẽ thành hiện thực.
Lúc cả nhóm đi ngang qua góc nhỏ nơi người ta đang tụ tập để xin xăm, Tình Nhi bất chợt reo lên:
Mọi người, hay là chúng ta xin xăm đi, coi thử vận mệnh mỗi người thế nào!
Lâm Nhã Tịnh nhanh kéo tay Hi Nhiễm lại, đôi mắt sáng rực như tìm được một trò vui. Cả nhóm khựng lại, Âu Dương Thiên tỏ vẻ hứng thú, nhưng ba người còn lại thì nhún vai, như không mấy quan tâm.
Chuyện này mà cũng tin sao? " Duệ Khải lên tiếng, rõ ràng không muốn tham gia.
Thử chút cũng đâu mất gì " Tình Nhi mỉm cười, cố gắng thuyết phục. Cô quay sang Duệ Khải, ánh mắt đầy thách thức: " Hay là cậu sợ số mệnh mình không tốt sao? ".
" Tớ mà sợ á " Duệ Khải nhướn mày, như bị kích thích bởi lời nói của cô: " Xin thì xin, đây không sợ ".
Hi Nhiễm thoáng bối rối. Cô không định tham gia, nhưng lại không muốn từ chối khi Lâm Nhã Tịnh kéo tay mình.
" Thôi mà, vui một chút đi! " Tình Nhi tiếp tục kéo Ôn Chính Phàm và Dật Hiên lại gần: " Biết đâu số mệnh của cả nhóm ta lại tốt, ai cũng vui vẻ hơn ".
Cuối cùng, cả nhóm kéo đến quầy xăm. Lần lượt từng người rút xăm, trong khi Dật Hiên đứng khoanh tay phía sau, vẫn giữ thái độ lạnh lùng.
Khi đến lượt Hi Nhiễm, tay cô khẽ run khi đưa vào ống xăm. Trong lòng cô tràn ngập một cảm giác kỳ lạ, cây xăm cuối cùng rơi ra, cô cầm lên, nhìn dòng chữ ghi trên đó. Ánh mắt thoáng mát long lanh, nét mặt dường như đông cứng lại.
Lâm Nhã Tịnh cùng Tình Nhi tò mò nhướn người qua vai cô: " Xăm nói gì vậy? May mắn không?".
Hi Nhiễm không trả lời ngay, ánh mắt lạc lõng nhìn xuống tờ giấy, nhưng nụ cười trên môi cô có chút gượng gạo, vội giấu tờ giấy đi: " Chỉ là vài lời khuyên thôi ".
Âu Dương Thiên nhanh reo hò khi đọc trên tờ giấy: " Woaaa, số mệnh của tớ tốt, đường sự nghiệp phất cao. Hến quá, hên quá ".
Tình Nhi bĩu môi, hứ một tiếng: " Cậu ồn quá rồi đó Âu Dương Thiên ".
Ai cũng xin xăm cả nhưng chỉ có mỗi Dật Hiên là không tham gia, đơn giản là vì cậu không tin vào những chuyện đó.
Duệ Khải: " Ôn Chính Phàm, của cậu là gì, sao nãy giờ im lặng vậy? ".
" Của tớ...cũng chỉ là vài lời khuyên về học tập thôi " Dứt lời, cậu giấu mảnh giấy vào trong túi áo.
Tình Nhi reo lên: " Vậy tức là nhóm mình ai cũng có đường số mệnh may mắn cȧ ".
Cả nhóm dần tản ra, người bàn tán vui vẻ, người lại trầm ngâm suy nghĩ. Riêng Hi Nhiễm, cô vẫn nắm chặt tờ xăm trong tay, lòng ngổn ngang với những cảm xúc chẳng thể gọi tên.
Khi họ rời khỏi chùa, ánh hoàng hôn dần buông xuống, phủ lên mọi vật một sắc cam dịu nhẹ. Con đường nhỏ lát đá dẫn ra khỏi cổng chùa yên tĩnh đến lạ, chỉ nghe thấy tiếng bước chân và vài tiếng thì thầm khe khẽ.
Đột nhiên, Lâm Nhã Tịnh reo lên, phá vỡ không khí yên lặng: " Ơ, chỗ kia có ông lão xem bói kìa! Hay thử một lần cho biết, mọi người nhỉ? ".
Cô nhanh nhẹn chạy về phía chiếc bàn nhỏ đặt sát gốc cây cổ thụ gần cổng chùa. Ông lão râu tóc bạc phơ, ngồi sau chiếc bàn gỗ cũ kỹ với một bộ bài và vài tờ giấy viết tay.
' Xem bói á? " Duệ Khải dùng tay day day hai thái dương, giọng đầy vẻ mệt mỏi: " Lại thêm một trò vô nghĩa nữa sao? ".
' Thử chút cho vui, đâu phải ai cũng nghiêm túc như cậu " Tình Nhi quay lại lườm cậu một cái, rồi kéo tay Hi Nhiễm: " Đi thôi, xem thử xem năm tới của cậu thế nào ".
" Tớ không.." Hi Nhiễm chưa kịp nói đã bị Tình Nhi kéo tay chạy nhanh như cơn gió đến chỗ ông lão.
Tình Nhi cười nhẹ rồi quay sang ông lão, giọng nói thân thiện: " Ông ơi, xem giúp bọn cháu với. Một lượt cả nhóm luôn ạ! ".
Ôn Chính Phàm thay mặt ba người còn lại nói:
Bọn tớ không xem đâu, ba cậu xem đi ".
Ông lão khẽ gật đầu, ánh mắt điềm nhiên quét qua từng người trong nhóm: Được chứ. Nhưng mỗi người một lượt và chuẩn bị tâm lý khi nghe sự thật ".
Lâm Nhã Tịnh là người đầu tiên, vui vẻ đưa tay ra để ông lão gieo quẻ. Khuôn mặt cô rạng rỡ khi nghe lời giải đoán về những cơ hội mới và niềm vui trong tương lai.
Tình Nhi là người thứ hai, cô ngồi xuống trước ông lão với vẻ hào hứng. Ánh mắt cô sáng rực, đôi môi nở một nụ cười tươi tắn, như thể sẵn sàng nghe những điều ông lão phán.
'Ông ơi, xem giúp cháu về chuyện học tập và...sự nghiệp sau này với ạ" Giọng cô rộn ràng nhưng thoáng chút ngập ngừng, như có điều gì đó còn giấu trong lòng.
Ông lão gật đầu, xáo bài chậm rãi, ánh mắt điềm tĩnh lướt qua cô. Sau đó, ông rút ra một lá bài, đặt nó lên bàn. Lá bài hiện lên hình ảnh một ngọn núi cao với con đường mòn dẫn lên đỉnh.
'Đường học tập và sự nghiệp của cháu sẽ thành công nhưng có điều.." Ông lão nói, giọng trầm ấm: " Cháu có năng lực, nhưng cháu thường bị phân tâm bởi những điều bên ngoài. Nếu muốn chạm tới đỉnh núi này, cháu cần phải kiên định hơn, đừng để những cảm xúc cá nhân chi phối cháu ".
Nụ cười của Tình Nhi hơi khựng lại, nhưng cô nhanh gật đầu: "Dạ cháu hiểu rồi"
Ông lão nhìn cô thêm một lúc, rồi bất ngờ nói tiếp: " Còn về chuyện tình cảm...Hiện tại ông thấy cháu đang thích một người, có đúng không? ".
Cả nhóm giật mình, không ai ngờ ông lão lại nhắc đến vấn đề này, vì Tình Nhi chỉ hỏi đến việc học tập và sự nghiệp. Tình Nhi tròn mắt, khuôn mặt thoáng đỏ lên, đôi tay bối rối khẽ run lên: " Ơ...cháu.....
Người ấy không hề hay biết, đúng chứ? " Ông lão mỉm cười, ánh mắt như biết tỏng nhưng vẫn hiền từ: " Cháu là người mạnh mẽ, nhưng trong chuyện tình cảm, lại khá e dè, không dám thể hiện ".
Tình Nhi cúi đầu, không đáp. Cô không dám ngước lên vì ánh mắt của cả nhóm, đặc biệt là của Ôn Chính Phàm đang dồn về phía mình.
'Ông khuyên cháu thế này " Ông lão tiếp tục nói với giọng chậm rãi: " Nếu thật
lòng thích người đó, cháu nên dũng cảm hơn. Dù kết quả thế nào, cháu cũng sẽ không hối hận vì đã sống thật với cảm xúc của mình. Nhưng nếu cứ giấu mãi, cháu sẽ chỉ làm mình đau khổ hơn mà thôi ".
Không khí trở nên lặng đi. Ôn Chính Phàm đứng phía sau thoáng cau mày, như đang suy nghĩ điều gì đó. Hi Nhiễm lặng lẽ quan sát cử chỉ, thái độ của Dật Hiện.
Tình Nhi cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy có phần gượng gạo: " Cảm ơn ông. Cháu sẽ ghi nhớ lời khuyên này ".
Khi cô đứng dậy, ánh mắt lén lút lướt qua Ôn Chính Phàm. Lòng cô như nặng trĩu, nhưng cô vẫn giả vờ như mọi thứ đều ổn, che giấu trái tim đang run rẩy.
Âu Dương Thiên hất vai cô nàng: " Này người anh em, thích ai mà không nói cho bọn này biết vậy hả? ".
Duệ Khải: " Chơi thế là xấu nha. Nói ra để bọn này còn biết mà giúp cậu chứ? ".
Âu Dương Thiên: " Yên tâm, với gia thế, nhan sắc lẫn học thức của cậu. Tớ đảm bảo chàng trai đó mà từ chối chứng tỏ là thứ mù quáng, ngu ngốc nhất trên trần đời này, đáng bị vứt bỏ ".
Lâm Nhã Tịnh hùa theo: " Đúng thế, Tình Nhi của chúng ta xinh đẹp, tốt bụng, lại giỏi giang thế kia, nếu chàng trai kia không biết trân trọng thì đúng là có mắt như mù! ".
Dật Hiên đứng kế bên lẳng lặng nghe, ánh mắt liếc qua người Ôn Chính Phàm, khẽ nhếch môi cười cợt.
Tình Nhi vội vã xua tay: " Thôi cho tớ xin đi, các cậu trù ẻo con nhà người ta thế! " Cô cố cười gượng, nhưng mặt đã đỏ bừng vì ngại ngùng.
Những lời của ông lão vẫn vang vọng trong đầu cô. Liệu cô có thể đủ dũng cảm để nói ra tình cảm của mình, hay sẽ tiếp tục chôn giấu nó, như cô đã làm suốt thời gian qua?
Đến lượt Hi Nhiễm, cô chậm rãi ngồi xuống trước mặt ông lão. Ông nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt sâu thẳm như nhìn thấu điều gì đó. Lát sau ông mới lên tiếng hỏi: " Cháu muốn ông xem điều gì nào? ".
Cô lặng đi vài giây, khẽ đáp: " Cháu không biết ạ".
" Là sao? " Ông lão ngơ ngác hỏi.
" Ông xem cho cậu ấy giống như tụi cháu đi " Lâm Nhã Tịnh đứng ở sau cô nhanh nhảu đáp.
Ông lão không nói thêm gì, chỉ xáo bộ bài trên bàn rồi rút ra một lá. Lá bài hiện lên hình ảnh con đường uốn lượn, đầy sỏi đá nhưng phía cuối là ánh sáng. Ông lão gật đầu, giọng trầm ấm nói: " Con đường của cháu khác với hai bạn còn lại, sẽ không dễ dàng và bằng phẳng chút nào. Người ta thường hay bảo là muôn vàn trắc trở đấy nhưng dù có chuyện gì xảy ra, cháu cũng phải kiên nhẫn và giữ vững lòng tin, thì mọi thứ trở nên êm ả. Có những người sẽ giúp cháu, nhưng cũng có những điều cháu phải tự mình vượt qua".
Cô im lặng, ánh mắt trầm ngâm nhìn lá bài. Lời nói của ông lão làm cô giật mình.
Ông lão mỉm cười, như đã bị những lời của mình doạ cho cô gái này sợ. Ông lão lại tiếp tục xáo bộ bài cẩn thận rồi rút ra một lá, đặt lên bàn.
Lá bài là hình ảnh hai con đường giao nhau, trên mỗi đường có bóng dáng một người đàn ông.
" Chuyện tình cảm của cháu... Ông lão lên tiếng, giọng chậm rãi: " Không phải một con đường thẳng tắp mà là sự lựa chọn. Hai con đường này đều có
những ngã rẽ khác nhau, nhưng cuối cùng, cháu cũng chỉ có thể chọn một mà thôi ".
Cả nhóm xôn xao, không khí như ngừng thở. Ôn Chính Phàm nhíu mày, ánh mắt thoáng nghiêm lại, trong khi Dật Hiên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, như không có gì xảy ra.
" Mặc dù cuộc sống cháu luôn bấp bênh, nhưng thật may vì phía sau luôn có hai quý nhân hỗ trợ. Một trong hai người này sẽ là người cứu rỗi thế giới quan và bên cạnh cháu sau này ".
'Đây là một hành trình đầy thử thách. Cháu đang đứng trước một cây cầu, và bên kia cầu chính là hai lựa chọn " Ông lão nói tiếp, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt đầy bối rối của Hi Nhiễm: " Một người là nơi cho cháu cảm thấy an toàn, như ánh sáng sưởi ấm trong đêm tối. Người kia lại như ngọn lửa, khiến cháu bị cuốn hút nhưng vẫn luôn bảo vệ cháu mọi lúc khi cháu cần. Có điều cũng dễ khiến cháu phải rơi nước mắt khá nhiều ".
Nữ chính thoáng giật mình, đôi mắt dao động. Những lời nói của ông lão như đánh trúng vào nỗi lòng mà cô cố giấu kín.
'Vậy bạn cháu nên chọn ai là tốt nhất ạ? " Lâm Nhã Tịnh hỏi, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy lo lắng.
Ông lão lắc đầu, mỉm cười hiền từ: " Đây còn là một ẩn số, điều này ta cũng không thể biết được. Cháu phải tự hỏi trái tim mình rằng điều gì quan trọng hơn: sự bình yên hay cảm giác được sống hết mình? Một người sẽ luôn chờ đợi cháu, sẵn sàng bảo vệ và không bao giờ để cháu phải chịu tổn thương. Người còn lại sẽ khiến cháu lớn lên, mạnh mẽ hơn, nhưng cũng sẽ thử thách lòng tin và trái tim cháu rất nhiều. Nhưng quan trọng hơn hết vẫn là nằm ở cháu, cháu sẽ lựa chọn sẵn sàng bước cùng ai dù có phải đối mặt với khó khăn hay tổn thương ".
Ôn Chính Phàm khẽ động đậy, ánh mắt cậu dừng lại trên nữ chính. Ngược lại với cậu, Dật Hiên vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, nhưng sâu trong ánh mắt cậu, có một tia sắc bén đang chạy ngang qua.
" Nhưng ông muốn nhắc cháu một điều " Ông lão tiếp tục, giọng nghiêm hơn: Nếu cháu không đưa ra quyết định chỉ khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn. Nếu cháu không dứt khoát, cháu sẽ không chỉ làm tổn thương bản thân mình mà còn làm tổn thương cả những người đang chờ đợi cháu ".
Không gian như chìm trong sự im lặng ngột ngạt. Hi Nhiễm nắm chặt tay, cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn bao giờ hết. Hai người con trai đứng bên cạnh cô, mỗi người một vẻ.
Cô không biết phải nói gì, chỉ khẽ gật đầu cảm ơn ông lão. Khi cô đứng dậy, ánh mắt của hai chàng thiếu niên đều dõi theo cô, mỗi người mang một tâm tư không nói thành lời.
Trong ánh chiều dần buông, cô cảm thấy con đường trước mặt mình mờ mịt hơn bao giờ hết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]