Trên hành lang vắng lặng của resort, không gian chỉ còn những ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng. Ôn Chính Phàm mặc dù luôn tỏ ra điềm tĩnh nhưng giờ đây cậu lại đang chật vật trong việc đỡ Tình Nhi - người bạn thân luôn tự lập, giờ đây lại say xỉn và không thể tự mình đi nổi về phòng.
Tình Nhi với đôi mắt mơ màng và môi hồng đỏ lên vì rượu, đôi chân lảo đảo bước đi về trước, không thể đứng vững. Cô thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn cậu với ánh mắt ngơ ngác và nở một nụ cười ngây ngô, vỗ vai cậu an ủi:
'Đừng lo, tớ vẫn...ổn mà...chỉ là một chút rượu thôi, không...nhằm nhò.....gì với tớ cả ".
Ôn Chính Phàm nhíu mày, đôi mắt nhìn cô đầy sự lo lắng, nhưng không thể hiện ra ngoài. Cậu cố gắng giữ cô lại, nắm lấy eo, dắt cô bước đi từng bước một. Có đôi khi cậu phải nghiêng người một chút để giữ cô khỏi ngã.
Được rồi, đừng nói nữa " Ôn Chính Phàm vừa nói, vừa vững vàng dắt cô đi.
Tình Nhi giở giọng trêu chọc cậu: " Lúc nào cậu cũng nói tớ không biết chăm sóc bản thân...Bây giờ để tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy bằng cách tự mình đi".
||
Ôn Chính Phàm chỉ cười nhẹ, kéo cô vào sát người mình hơn để tránh cô ngã sang bên kia:
' Cậu mà tự đi được thì tớ chẳng cần phải ở đây ".
Bước chân của cả hai chậm rãi trên hành lang dài. Thỉnh thoảng, Ôn Chính Phàm lại phải dừng lại để điều chỉnh tư thế của Tình Nhi, giúp cô đứng vững một chút trước khi tiếp tục đi nữa. Đôi tay cậu đầy gân guốc mạnh mẽ, nhưng lại nhẹ nhàng khi đỡ cô, không một chút vội vàng.
" Gần tới... phòng của... tớ rồi, cậu...về nghỉ ngơi...đi " Tình Nhi hất cậu ra, đôi chân loạng choạng, cả người chao đảo đi về phía trước.
Được rồi, để tớ đưa cậu về phòng. Cậu như thế này, tự đi không nổi đâu " Ôn
Chính Phàm nhanh chân đuổi theo cô.
Tình Nhi lắc đầu yếu ớt, nụ cười hiện trên môi:
" Tớ không sao...chỉ cần ngồi ở đây một lát là ổn mà ".
Khi cô loạng choạng suýt ngã, cậu vội đưa tay ra giữ lấy eo cô trước khi cô kịp chạm đất. Trong khoảnh khắc đó, cả hai đứng yên một lát, chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập trong không gian tĩnh lặng của hành lang. Tình Nhi nhanh chóng ngẩng đầu lên, khuôn mặt chỉ cách Ôn Chính Phàm có vài centimet, cảm giác ấm áp từ cơ thể cậu lan tỏa qua làn da, khiến tim cô bất ngờ đập mạnh.
Tình Nhi vội vàng nhìn đi chỗ khác nhưng sự ngượng ngùng không thể che giấu được. Ánh mắt cô vẫn vô tình chạm vào ánh mắt của cậu làm trái tim cô như loạn nhịp. Cô không thể hiểu tại sao tim lại đập nhanh như vậy, chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh dường như chậm lại và cũng chỉ có thể nghe thấy nhịp tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.
Ôn Chính Phàm vẫn giữ tư thế đỡ cô, nhìn vào mắt cô một chút lâu hơn bình thường. Cậu tinh ý nhận ra sự bất ổn trong ánh mắt cô, nhưng không nói gì. Cảm giác gần gũi này khiến cậu cũng không thể không chú ý đến.
' Được rồi, cẩn thận một chút " Ôn Chính Phàm cất tiếng khẽ nói, giọng cậu ấm áp, rất gần gũi.
Ôn Chính Phàm nhẹ nhàng đỡ Tình Nhi đứng vững lại, đưa tay ra giữ lấy vai cô bên cạnh đó không quên vỗ nhẹ vài cái như để trấn an rồi nhanh chóng rời đi như thể không muốn kéo dài khoảnh khắc ấy thêm.
Tình Nhi thì ngược lại, tâm trí vẫn loạn nhịp và trái tim đập thổn thức. Cô tự cười chính mình, thầm nghĩ: " Đừng nghĩ lung tung, chỉ là mình say rượu thôi mà..." Nhưng càng cố gắng quên đi, cô lại càng cảm nhận rõ sự rung động trong tim.
Hai người lại tiếp tục bước đi, lúc này, cô lí nhí nói: " Tớ không sao, cậu không cần phải đỡ đâu ".
Ôn Chính Phàm với ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn đầy trách nhiệm:
Không sao? Nhìn cậu như thế này, nếu để cậu tự đi về phòng thì tớ còn phải quay lại nhặt cậu nữa đấy ".
Tình Nhi nghe xong, không dám nói gì thêm nữa, để cậu đỡ mình bước chậm rãi về phía dãy phòng nghỉ. Dọc đường đi, gió đêm thổi nhẹ qua cửa sổ khiến cô khẽ rùng mình, Ôn Chính Phàm thấy thế liền dừng lại, cởi áo khoác mình choàng qua vai cô.
||
'Đừng để trúng gió ".
Cảm...ơn cậu ".
Tình Nhi khẽ kéo chặt chiếc áo khoác cậu vừa khoác lên. Hơi ấm từ áo còn vương mùi hương đặc trưng của cậu, khiến trái tim cô bất giác đập nhanh hơn.
Ôn Chính Phàm khẽ liếc xuống nhìn khuôn mặt cô lúc này. Dưới ánh đèn vàng nhạt, đôi má ửng hồng cùng hàng mi dài đang khẽ rung động của cô
Cậu thực sự không biết chăm sóc bản thân mình chút nào " Cậu nhẹ nhàng nói, nhưng giọng điệu đầy sự quan tâm: " Lần sau đừng uống nhiều như vậy, không phải lúc nào cũng có người giúp cậu đâu ".
Tình Nhi khẽ cười, ánh mắt vẫn mơ màng nhưng ẩn chứa chút ý tứ: " Vậy cậu không giúp tớ sao? Tớ cứ tưởng lúc nào cũng có thể dựa vào cậu chứ ".
Ôn Chính Phàm thoáng ngẩn người, sau đó bật cười nhẹ, tay vẫn giữ chặt để đỡ cô:
'Tớ đương nhiên sẽ giúp. Nhưng không có nghĩa là cậu ỷ lại mãi đâu".
" Vì sao cậu lại giúp tớ? " Tình Nhi hỏi.
" Vì cậu là bạn thân của tớ, có thể cũng hỏi à " Ôn Chính Phàm trả lời dứt khoát, không chút do dự.
Cuối cùng, khi đã đến trước cửa phòng, cậu mở cửa, đỡ cô vào trong. Ôn Chính Phàm cẩn thận giúp cô nằm lên giường, chỉnh chăn cho cô.
Cậu nghỉ ngơi đi ".
Tình Nhi mơ màng nhìn cậu: " Vẫn là cậu tốt nhất " Cô thì thầm, nụ cười dịu dàng nhưng đầy chân thành.
Ôn Chính Phàm khẽ cười, cúi xuống xoa đầu cô như một thói quen
" Ngủ đi ".
Nói xong, cậu quay người rời khỏi, nhưng trước khi đóng cửa, ánh mắt cậu dừng lại trên cô thêm một giây, như để chắc chắn rằng cô thực sự ổn. Sau đó mới lặng lẽ bước đi.
Bên này, cảnh tượng ở khu vực sân vườn thật tĩnh lặng, chỉ có những tiếng thở đều đặn của Hi Nhiễm. Ánh đèn từ những chiếc đèn chùm bên trên phản chiếu lên gương mặt Hi Nhiễm, trông cô y hệt như một nàng công chúa Anna đang chìm trong giấc ngủ say và không biết rằng có một người đang quan sát từng cử động của mình.
Dật Hiên ngồi bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn cô không thể rời mắt. Nó giống như một sức hút vô hình khiến cậu không thể không ngắm nhìn. Cảm giác ấy mạnh mẽ đến mức khiến cậu không thể chỉ ngồi im, cảm thấy như phải làm điều gì đó để ghi lại khoảnh khắc này trong tim mình.
Rất nhanh giây sau, cậu khẽ cúi xuống, không tự chủ được, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào má cô như một cách thể hiện những tình cảm cậu chưa thổ lộ ra.
Cả không gian như ngừng lại, chỉ còn lại cảm giác ấm áp từ nụ hôn vừa trao đi và một trái tim nhỏ bé đang đập thổn thức.
Nụ hôn ấy không dài nhưng lại chứa đựng biết bao nhiêu cảm xúc chân thành và một phần trong cậu như muốn nói rằng bản thân cậu đã quan tâm đến cô nhiều như thế nào.
Đúng lúc ấy, Ôn Chính Phàm, sau khi đã đưa Tình Nhi về phòng an toàn liền không an tâm về Hi Nhiễm nên đã nhanh quay lại.
Ánh mắt cậu lóe lên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Ôn Chính Phàm đứng sững lại ở phía sau, không nói gì, vì bấy giờ chỉ toàn là sự ngạc nhiên và có chút giận dữ trong ánh mắt. Bản thân cậu không thể tin nổi những gì mình vừa thấy, tay đặt bên dưới cuộn tròn lại hiện rõ gân xanh.
Dật Hiên cũng cảm giác như có ai đó đang quan sát mình, vội vàng quay mặt lại phía sau, mắt ánh lên sự bất ngờ.
Cậu không nghĩ Ôn Chính Phàm lại quay lại. Trong một khoảnh khắc im lặng đầy căng thẳng, sự tự tin và vẻ bá đạo trong Dật Hiên không hề suy giảm. Cậu nhìn Ôn Chính Phàm một cách lạnh lùng, ánh mắt không hề lo lắng, đôi môi nhếch lên như thể đã tính trước mọi chuyện.
Ôn Chính Phàm, đôi mắt tối sầm lại, nhưng vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh. Cậu bước về trước, không nói một lời, chỉ lướt qua Dật Hiên và dừng lại bên Hi Nhiễm. Cậu cúi xuống, nhẹ nhàng nhìn xem cô thế nào rồi nhìn Dật Hiên với ánh mắt lạnh lùng.
Dật Hiên không thể đứng yên được nữa, cậu mở miệng nói: " Thích xem vậy sao? ".
Ôn Chính Phàm đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhưng không thể phủ nhận rằng sự bực bội trong cậu đang dâng lên. Tuy nhiên, Dật Hiên không thèm để ý, chỉ tiếp tục nhếch môi.
Đôi mắt cậu hướng ánh mắt về phía Dật Hiên, với vẻ lạnh lùng nhưng có phần sâu xa:
" Tốt nhất là cậu nên nhớ rõ vị trí của mình ".
Dật Hiên im lặng, không trả lời và khi Ôn Chính Phàm quay lại định bế Hi Nhiễm lên, cậu liền đi đến ngăn cản.
'Việc này tớ nên làm thì thích hợp hơn " Giọng điệu bá đạo đầy tự tin của cậu vang lên: " Dù gì cậu ấy cũng là người của tớ ".
Những lời nói kiêu ngạo này khiến không khí trở nên căng thẳng. Ôn Chính Phàm dù giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng trong mắt cậu, một ánh lửa giận bùng lên, không thể che giấu.
Cậu bước về phía Dật Hiên, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt không một chút e ngại:
Người của cậu? Dật Hiên, nên nhớ Hi Nhiễm chưa phải là bạn gái của cậu. Thế nên cậu không có quyền gọi Hi Nhiễm là người của cậu ".
Người mà Dật Hiên đây để mắt đến, đừng hòng là người của ai khác ngoài tớ " Dật Hiên đẩy Ôn Chính Phàm ra, cúi thấp xuống bế cô vào lòng mình một cách gọn nhẹ: " Đừng lo, tớ sẽ không làm câu ấy tỉnh giấc ".
Ánh nắng mang theo hơi ấm của buổi sáng phủ lên không gian ban công. Tình Nhi ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế mây, khẽ đung đưa. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm thoảng thoảng của những loài hoa từ khu vườn bên dưới.
Cô ngồi đó, ánh mắt mông lung nhìn xa xăm về phía biển.
Hai cô gái còn lại vẫn còn say ngủ trong phòng, tiếng thở đều đặn của họ đôi lúc vang lên nhè nhẹ. Thức dậy từ lúc sớm, vừa mới ngồi dậy, cơn đau đầu từ rượu đã ập đến ngay cùng với những suy nghĩ hỗn loạn về tối qua.
Hình ảnh của hai người hiện lên rõ mồn một trong tâm trí cô. Cô nhớ lại khoảnh khắc cậu đỡ lấy cô khi cô loạng choạng, cách cậu nhẹ nhàng giữ tay cô. Dĩ nhiên cô vẫn chưa thể quên được cảm giác cô nhìn vào mắt cậu, cảm thấy mọi thứ như chậm lại và trái tim mình đập nhanh hơn. Và cả câu nói ấy...câu nói đã khiến trái tim cô thắt lại.
_Vì cậu là bạn thân của tớ
Tình Nhi bật cười khẽ, nhưng nụ cười ấy pha lẫn chút cay đắng. Câu nói ấy không có chút gì gọi là đặc biệt, nhưng với cô, nó lại như một gáo nước lạnh dội thẳng vào trái tim này.
Bạn thân - cô lặp lại trong đầu, đôi tay vô thức siết chặt mép váy. Trước đây, cô đã luôn tự nghĩ rằng mình có thể là người quan trọng trong mắt cậu, rằng sự quan tâm cậu dành cho cô có thể có chút gì đó đặc biệt. Cô đã tự xây lên một hy vọng, một sự mong chờ vào thứ mà có lẽ mình chẳng bao giờ có thể đạt được.
Nhưng giờ đây, cô mới nhận ra rằng đối với cậu, cô chỉ là một người bạn thân mà thôi.
Nhưng từ khi nào cô lại bắt đầu mong muốn một điều gì đó hơn thế? Từ khi nào ánh mắt cậu nhìn cô khiến cô bắt đầu mơ mộng? Từ khi nào mỗi lần cậu xuất hiện, trái tim cô lại đập loạn nhịp như vậy?
Cơn gió có chút lành lạnh lùa qua mái tóc khiến cô khẽ rùng mình. Tình Nhi ngước nhìn bầu trời trong xanh trước mặt, cảm giác như mọi cảm xúc trong lòng mình đều bị phơi bày ra ánh sáng. Cô biết mình không thể cứ mãi giấu đi tình cảm này nhưng lại cũng không dám nói ra với cậu.
Vì cô sợ...sợ rằng mối quan hệ giữa họ sẽ không còn như trước nữa.
Cô cúi đầu, lặng lẽ thở dài, tay ôm gối như tìm kiếm một chút xoa dịu cho bản thân. Cô ngồi đó rất lâu, chìm trong những suy nghĩ của mình cho đến khi một tiếng động khẽ từ cửa phòng vang lên.
Đứng dậy, cô mỉm cười nhạt, ép mình thu lại tất cả cảm xúc đang dâng trào trong lòng.
Không sao, rồi sẽ ổn thôi " Tình Nhi tự nhủ, bước trở vào phòng với một dáng vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Và khi cô mở cửa, Ôn Chính Phàm đứng ở đó, nhìn cô với ánh mắt thận trọng nhưng dáng vẻ vẫn như thường ngày – ấm áp và điềm tĩnh.
Trên tay cậu là một khay nhỏ với ba bát canh giải rượu còn nghi ngút khói. Mùi hương thanh mát phảng phất khiến Tình Nhi bất giác mỉm cười, nhưng lòng cô lại dấy lên một chút hồi hộp.
Cậu mang canh đến cho bọn tớ à? ".
Ôn Chính Phàm gật đầu, ánh mắt ôn nhu nhưng vẫn không quên nhìn nhanh vào bên trong phòng: " Tớ nghĩ các cậu tối qua uống không ít, chắc sáng nay sẽ cần. Hai người kia đã dậy chưa? " Cậu hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng như mang theo một ẩn ý.
Tình Nhi thoáng nhận ra ánh mắt của cậu, tim cô khẽ thắt lại. Cô biết cậu đang tìm ai nhưng vẫn giả vờ không hiểu, quay lại liếc về phía hai cô bạn đang ngủ mơ màng trên giường.
" Hai cậu ấy vẫn còn ngủ " Tình Nhi cố che giấu chút hụt hẫng trong giọng nói.
Ôn Chính Phàm khẽ mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe điều đó. Ánh mắt cậu thoáng dừng lại trên Hi Nhiễm đang vùi trong chăn ấm, có vẻ như ngủ rất ngon.
Cái cách cậu lén lút quan sát cô khiến Tình Nhi nhận ra mọi sự chú ý của cậu đều dành cho Hi Nhiễm. Một chút chua xót len lỏi vào lòng cô, nhưng cô nhanh chóng ép mình giữ vẻ ngoài bình thường.
' Cậu thấy trong người ổn chứ? " Giọng cậu nhẹ nhàng vang lên đầy sự quan tâm.
Cô miễn cưỡng nở một nụ cười mệt mỏi: " Tớ chỉ hơi mệt thôi, không sao đâu
Ôn Chính Phàm nhìn cô một lúc lâu, nhưng không nói gì thêm. Cảm nhận được sự im lặng giữa hai người, cậu khẽ lên tiếng: " Vậy cậu uống hết bát canh này cho khoẻ lại, nhớ nhắc hai người kia uống luôn. Gặp ba cậu vào buổi trưa
Tình Nhi mỉm cười yếu ớt, nhưng sâu trong lòng lại là một khoảng trống không thể lấp đầy: " Được, cảm ơn cậu ".
Dứt lời, Ôn Chính Phàm quay người rời đi, không quên liếc nhìn thêm lần nữa về phía Hi Nhiễm trước khi đi. Tình Nhi đứng đó, bàn tay hơi run khi cầm khay canh, nhìn bóng lưng cậu khuất dần. Một nụ cười nhạt hiện trên môi cô, vừa tự giễu vừa bất lực.
Cậu chu đáo thật đấy...nhưng thật tiếc là không phải dành cho riêng tớ " Cô lẩm bẩm, rồi xoay người, đóng cửa lại, cố giấu đi tất cả cảm xúc đang dâng trào trong lòng.
Liệu tớ sẽ mãi chỉ là một người bạn thân của cậu hay có thể một ngày nào đó, tớ sẽ là một danh phận khác hơn thế?
Trên những chiếc giường lớn, mỗi người một dáng vẻ, dấu vết của cơn say đêm qua hiện rõ.
Sau khi Ôn Chính Phàm rời đi vài phút, cô mở mắt, đôi hàng mi khẽ chớp khi ánh sáng đập vào mắt. Hi Nhiễm xoay người, cảm nhận cơn đau nhức lan tỏa khắp đầu. Bàn tay vô thức đưa lên xoa thái dương, miệng lẩm bẩm:
" Mình... uống bao nhiêu tối qua thế này? ".
Đôi má còn hồng nhẹ vì hơi rượu, ánh mắt lơ đễnh nhìn về phía người nằm bên cạnh.
Lâm Nhã Tịnh nằm lăn ra giữa giường lớn, tay chân dang rộng như thể vừa trải qua một giấc mơ. Khi Hi Nhiễm khẽ gọi, cô lẩm bẩm vài câu, rồi bất ngờ bật dậy, đầu tóc rối tung như tổ quạ.
' Chuyện gì xảy ra tối qua vậy? Ai ép tớ uống rượu hả? ".
Cô cất tiếng, giọng khàn khàn nhưng không giấu nổi vẻ tinh nghịch thường ngày. Nhưng ngay lập tức, cô ôm đầu, nhăn mặt vì cơn đau nhức ùa tới.
Khi nghe tiếng ồn ào, Tình Nhi bưng canh đến nói: " Mới sáng sớm mà cậu đã hét toáng lên thế? ".
Lâm Nhã Tịnh: " Ai đưa tớ về phòng? Có phải tớ đã làm gì xấu hổ không? ".
Tình Nhi: " Chắc là Âu Dương Thiên ".
Lâm Nhã Tịnh gật đầu, nhưng ngay sau đó lại nhăn mặt vì cơn đau đầu: " Đau cái đầu quá đi. Nhưng mà...ai dọn dẹp đống lộn xộn tối qua vậy? ".
Hi Nhiễm: " Tớ không biết ".
Tình Nhi: " Tớ cũng vậy ".
Cả ba nhìn nhau, rồi đồng loạt nằm xuống giường, cảm giác mệt mỏi lại tràn về.
Căn biệt thự nằm riêng biệt trong một khu chìm trong sự tĩnh lặng quen thuộc. Ánh nắng buổi trưa nhạt nhòa xuyên qua tấm rèm, đổ bóng xuống sàn nhà lát gạch bóng loáng.
Cánh cổng mạ vàng bất ngờ mở ra, báo hiệu có người ghé thăm.
Vừa bước ra từ nhà bếp, Ngôn Diễm khựng lại khi nhìn thấy bóng dáng một cô gái thanh lịch đang đứng nơi ngưỡng cửa. Cô gái mặc chiếc váy trắng ngà, điểm thêm vài chi tiết ren tinh tế, mái tóc suôn mượt buông dài ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn. Trên tay cô là một giỏ hoa quả được gói cẩn thận, trông rất tinh tế.
Ngôn Diễm mỉm cười xã giao, ánh mắt dò xét nhẹ lướt qua người cô gái. Dù đã nghe Dật Hiên nhắc đến vị hôn thê của Dật Hiên qua vài lần, nhưng bà vẫn không khỏi ngạc nhiên trước sự xuất hiện đường đột này.
" Cháu là..." Bà lên tiếng, vờ như vẫn chưa biết người trước mắt.
Dạ cháu là Kiều Hạ, con gái của Kiều Minh Thành. Hôm nay cháu đến thăm hai bác, tiện thể mang chút quà để bày tỏ lòng thành ạ ". Tron
Kiều Hạ nố rành mạch, không vấp, nụ cười khẽ nở trên môi nhằm che đi sự mưu mô tính toán đằng sau đó.
Dật Ngũ từ trên lầu đi xuống, vừa thấy cô gái, giọng nói trầm ấm nhưng có chút nghiêm nghị:
' Ai đấy? ".
" Cháu là Kiều Hạ đây ".
" A! Là con gái của Kiều Minh Thành. Cháu về nước lâu chưa? ".
Dạ cháu cũng mới về gần một tháng. Sắp xếp việc học xong, cháu mới có thời gian đến thăm hai bác ạ " Kiều Hạ củi nhẹ đầu, giọng nói dịu dàng nhưng lại mang chút gì đó như một mũi dao sắc lẻm.
'Cháu đến một mình sao? Dật Hiên không về cùng cháu à? " Dật Ngũ ngồi xuống ghế hỏi.
' Dạ, Dật Hiên hơi bận, nhưng cậu ấy dặn cháu cứ tự nhiên đến thăm bác trước để làm quen " Kiều Hạ trả lời đầy khéo léo.
Cô lặng lẽ quan sát từng chút một. Ánh mắt Kiều Hạ lướt qua từng chi tiết, bộ bàn ghế gỗ chạm khắc tỉ mỉ, những bức tường được trang trí bằng những đường nét chạm khắc tinh xảo, mang phong cách cổ điển pha lẫn hiện đại. Chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy treo chính giữa, ánh sáng từ hàng trăm viên pha lê khúc xạ, tạo nên một bức tranh ánh sáng lấp lánh. Những bức tranh sơn dầu khổ lớn với khung mạ vàng được sắp xếp hài hòa, mỗi bức đều mang đậm hơi thở nghệ thuật,...tất cả đều được cô ghi nhớ cẩn thận, như thể đang đánh giá gia thế của gia đình này.
'Đúng là đẳng cấp thượng lưu " Kiều Hạ khẽ nhếch môi một cái.
Ngôn Diễm rót trà từ bộ ấm sứ quý, đẩy một ly về phía Kiều Hạ. Tuy nụ cười của bà vẫn nở nhưng ánh mắt lại dò xét từng biểu hiện nhỏ nhất của cô gái đối diện.
" Cháu uống thử trà này đi, đây là loại bác tự tay chọn từ vườn chè sạch đấy ".
Kiều Hạ nhẹ nhàng đón lấy ly trà, mỉm cười đầy lễ độ, nhấp thử một ngụm mặc dù bản thân cô chẳng thích trà chút nào. Mùi vị đầy nhạt nhẽo.
Ngon thật đấy, cháu rất thích. Khi nào bác đến vườn chè, có thể cho cháu cùng đi theo với được không ạ? Cháu cũng muốn mang một ít về cho bố mẹ ".
Đương nhiên là được rồi ".
Dật Ngũ trầm giọng lên tiếng: " Chắc cháu cũng nghe Kiều Minh Thành nói về việc liên hôn giữa hai nhà Dật - Kiều rồi nhỉ?".
Kiều Hạ đặt ly trà xuống bàn, ánh mắt thoáng qua một tia sắc bén nhưng giọng nói vẫn dịu dàng: " Dạ, cháu đã nghe qua rồi ạ".
" Vậy à, nhưng bác thấy dù sao hai đứa vẫn còn nhỏ, chưa tốt nghiệp cấp ba xong. Cháu hiểu lời bác nói chứ?".
" Hơn nữa Dật Hiên là đứa sống tự lập, nó không thích bị gò bó quá đâu " Lời Dật Ngũ tuy dễ nghe nhưng không giấu được hàm ý.
Kiều Hạ nghiêng đầu, nụ cười vẫn giữ nguyên:
' Dạ, đúng vậy ạ. Cháu rất tôn trọng quyết định của cả hai nhà ".
" À, cháu có nghe Dật Hiên nói bác rất thích hoa lan. Lần tới cháu sẽ mang một chậu lan hồ điệp từ Singapore về tặng bác nhé ".
Dật Ngũ bỗng cười nhạt: " Dật Hiên nói ta thích Lan hồ điệp? Chuyện lạ khó tin đấy ".
" Lan hồ điệp đẹp thật, nhưng quan trọng là phải chăm đúng cách. Nếu không cẩn thận thì hoa chỉ đẹp lúc đầu, sau đó tàn rất nhanh ".
Câu nói tưởng như đơn điệu nhưng lại khiến bầu không khí chợt chùng xuống. Ánh mắt Kiều Hạ thoáng động lại nhưng cô nhanh chóng mỉm cười đáp lại: " Dạ đúng ạ, giống như con người vậy. Bề ngoài có đẹp đến đâu mà không nuôi dưỡng từ bên trong thì cũng khó mà bền lâu. Cháu chỉ sợ xung quanh Dật Hiên cũng sẽ tồn tại những người như thế".
Dật Ngũ lặng nhìn cô, nụ cười giờ đã hoàn toàn biến mất. Trong ánh mắt ông, có chút gì đó không thoải mái, như thể mỗi câu nói của cô gái này đều được bọc bởi một lớp lụa mỏng.
" Cháu quả là người biết cách nói chuyện " Dật Ngũ khẽ nói.
Kiều Hạ chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy giờ đây dường như không còn giữ được sự tự nhiên như lúc đầu.
Ba cô gái từ từ bước xuống quầy dùng bữa trưa, mỗi người đều cảm thấy nặng nề, mệt mỏi, đầu óc họ vẫn còn quay cuồng.
Bốn chàng trai ngồi quanh bàn, im lặng quan sát, mỗi người một thái độ khác nhau. Âu Dương Thiên hóm hĩnh hỏi: " Sao rồi ba đại mỹ nữ, cảm giác uống rượu như thế nào? ".
Tình Nhi cầm ly nước nóng uống một hơi liếc nhìn cậu: " Chẳng làm tớ sợ chút nào, bình thường thôi ".
Ôn Chính Phàm mang theo ba tô cháo nóng hổi, mùi thơm ngào ngạt. Cậu cẩn thận múc từng muỗng cháo cho ba cô gái, ánh mắt chăm chú, mỗi động tác đều toát lên sự quan tâm dịu dàng. Khi đến lượt Hi Nhiễm, Ôn Chính Phàm dừng lại một chút, ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng cả lo lắng lẫn sự quan tâm.
Cậu thấy trong người đỡ chưa? Còn đau đầu không? ".
" Cảm ơn cậu, tớ đỡ hơn rồi ".
"Vậy thì may ".
Cậu ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt vẫn không rời khỏi trên người Hi Nhiễm. Thấy cô ăn nhanh, cậu khẽ nói:
Ăn từ từ thôi " Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại đầy sự chăm sóc: " Ăn nhanh quá không tốt đâu, đừng để dạ dày cồn cào thêm ".
Hi Nhiễm khẽ gật đầu, nở một nụ cười mệt mỏi. Cô cầm thìa chậm rãi ăn từng miếng cháo, đôi mắt không khỏi lướt qua Ôn Chính Phàm.
Sau khi cả nhóm dùng bữa xong, mọi người đều lần lượt ra ngoài, chuẩn bị tham quan nơi đây trước khi ngày mai về lại. Dật Hiên lặng lẽ chờ đợi mọi người lần lượt ra ngoài, khi chỉ còn lại Hi Nhiễm, cậu nhanh chóng tiến lại gần, ánh mắt nhìn cô đầy kiên quyết nhưng cũng có phần nhẹ nhàng.
Khi mọi người đã khuất bóng, Dật Hiên kéo Hi Nhiễm vào một góc vắng, nơi không ai có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. Cậu đứng đối diện cô, ép cô vào một góc.
'Hi Nhiễm, tối qua...cậu..." Giọng Dật Hiên trầm xuống, có chút lưỡng lự nhưng vẫn đầy lo lắng: " Cậu nhớ gì không? ".
Hi Nhiễm nhìn cậu, không kịp phản ứng ngay lập tức. Cô khẽ lắc đầu, cảm giác như đầu óc mình còn mơ hồ: " Tớ...tớ không nhớ rõ lắm. Có chuyện gì sao? ".
Cậu thật sự không nhớ gì hết?" Dật Hiên hỏi, giọng nói có chút khô khan, như thể đang cố kìm nén một cảm xúc khó nói: " Tối qua... lúc cậu say rượu, tớ..."
Đột nhiên, cậu ngừng lại, đôi mắt dừng trên gương mặt Hi Nhiễm, cảm giác như muốn tìm kiếm sự phản hồi từ cô, nhưng cũng cảm thấy dường như không cần thiết phải tiếp tục.
Hi Nhiễm không hiểu hết ý nghĩa trong câu nói ấy. Cô nhìn vào ánh mắt cậu, ngập ngừng nói:
Cậu... làm gì sao? ".
Dật Hiên quay người lại, đưa lưng về phía cô, hít sâu một hơi. Cuối cùng thở dài, vẻ mặt không thể giấu được sự thất vọng: " Không có gì. Quên đi ".
Cậu nói nhanh, không đợi Hi Nhiễm phản ứng, liền bước ra ngoài, để lại cô với câu hỏi chưa được giải đáp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]