🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ba chàng trai khựng lại, không ai nói gì, chỉ biết nhìn nhau với vẻ ngỡ ngàng. Âu Dương Thiên, sau vài giây im lặng, mới lên tiếng hỏi lại: " Cậu...cậu nói gì mà ghê vậy. Tớ thấy đứng đây chưa đầy ba phút mà có quá trời cô gái xinh đẹp đi ngang qua. Thế mà lại bảo con gái nhà người ta là ma chê quỷ hờn ".

Duệ Khải xen vào: " Dật Hiên à! Tớ thành tâm khuyên cậu nên đi khám mắt rồi đó!".

Âu Dương Thiên choàng vai Ôn Chính Phàm nói: " Ôn thiếu gia, cậu nói một câu công bằng đi ".

Mấy cô gái nói nói cười cười quay lại, Ôn Chính Phàm nhìn Hi Nhiễm, nói: ' Không đẹp bằng ai đó ".

Âu Dương Thiên:

Bọn tớ biết là người cậu thích đẹp như tiên nữ rồi, phiền cậu hãy kiềm chế một chút đi ".

Dật Hiên không trả lời, chỉ nhàn nhạt nhấp ngụm nước suối, ánh mắt lạnh lùng không hề thay đổi.

Sau khi ra khỏi ga, cả bọn gọi taxi đi thẳng tới khu resort của nhà Tình Nhi.

Chiếc xe lăn bánh trên con đường núi quanh co, hai bên là những hàng cây xanh thẳm hòa cùng không khí mát lạnh của buổi sáng.

Lâm Nhã Tịnh ngồi bên hỏi: " Tình Nhi, khu resort của cậu có suối nước nóng không? ".

Có chứ, một bể to luôn. Tha hồ cho cậu bơi trong đó cả ngày mà không chán

Khi xe rẽ vào con đường trải sỏi dẫn đến khu resort, cả nhóm không khỏi ngỡ ngàng trước cảnh sắc trước mắt. Khu resort nằm nép mình bên chân núi, với những tòa nhà mang kiến trúc tinh tế, hiện đại nhưng vẫn hài hòa với thiên nhiên xung quanh. Phía trước là hồ nước trong xanh phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh, những khóm hoa mai xanh nở rộ dọc lối đi, tạo nên một khung cảnh tựa như bước ra từ tranh vẽ.

Tình Nhi nhẹ nhàng bước xuống xe đầu tiên, gương mặt rạng rỡ đầy tự hào:

Đây là nhà tớ " Giọng pha chút kiêu hãnh nhưng không quá phô trương: " Mọi người cứ thoải mái, coi như nhà của mình đi nhé! ".

Cả nhóm ồ lên, không ngừng tán thưởng. Âu Dương Thiên hào hứng nói: " Đúng là nhà của thiên kim, không chỉ đẹp mà còn rộng nữa. Đi chơi kiểu này mới gọi là đáng tiền! ".

Tình Nhi cười nhẹ, ánh mắt liếc nhanh về phía Ôn Chính Phàm, như chờ đợi phản ứng của cậu giống như mọi người. Nhưng cậu chỉ im lặng, ánh mắt quét qua khung cảnh trước mắt, không biểu lộ gì nhiều. Điều đó làm cô hơi chùn xuống một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ tự nhiên, dẫn cả nhóm vào khu vực lễ tân để nhận phòng.

Ánh mắt của Ôn Chính Phàm vẫn thỉnh thoảng lặng lẽ liếc qua Hi Nhiễm, như đang âm thầm để mắt đến cô trong mọi khoảnh khắc, ngay cả khi cô không hề hay biết.

Hi Nhiễm bước theo sau, ánh mắt lặng lẽ quan sát. Sau lưng cô, luôn có hai chàng trai đi theo như cận vệ của riêng.

Khi nhận phòng xong, cả nhóm hẹn nhau đi ra bên ngoài khách sạn tìm quán ăn địa phương dùng.

Ba cô gái sau khi vào phòng, liền kéo nhau ra khu vực ban công, nơi có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh núi non hùng vĩ và hồ nước trải dài. Gió thổi nhẹ qua, mang theo mùi hương của cỏ cây và hoa lá. Lâm Nhã Tịnh phấn khích hô to: " Tụi mình nhất định phải quậy tưng ở đây rồi mới chịu về nhé! ".

Tình Nhi bật cười, tiến lên trước hùa theo:

" Yên tâm đi, mình đã chuẩn bị hết cho mọi người rồi. Chuyến đi này sẽ không ai thất vọng đâu! Tuyệt đối không vui không lấy tiền nha".

Đứng trước tấm gương lớn, Lâm Nhã Tịnh với mái tóc búi cao đang kéo chiếc áo hoodie màu xám trượt xuống vai, ngắm nghía mình trong bộ quần legging đen ôm sát. Cô nhấc chân thử đôi sneakers trắng mới mua hôm qua rồi nhún nhảy vài bước trước gương.

" Các cậu xong chưa? " Cô nói lớn, với lấy chiếc túi đeo chéo tiện lợi đặt trên ghế, đôi mắt sáng ngời tràn đầy vẻ háo hức.

Tình Nhi đang lúi húi chỉnh lại tóc mình:" Bọn tớ sắp xong rồi ".

Ở góc bên kia của căn phòng, Hi Nhiễm nhẹ nhàng vuốt lại nếp váy hoa nhí màu kem của mình. Chiếc váy dài ngang gối khẽ đung đưa theo mỗi cử động làm tôn lên vẻ đẹp mềm mại và nữ tính của cô.

Hi Nhiễm nghiêng đầu, chăm chú chỉnh lại chiếc dây chuyền mảnh trên cổ, rồi chọn đôi sandal quai mảnh phù hợp. Mái tóc dài đen nhánh nhẹ thả bồng bềnh, khẽ ôm lấy gương mặt tươi tắn. Cô như một bức tranh mùa xuân đầy thơ mộng.

Tình Nhi nảy giờ vẫn đang cân nhắc giữa hai chiếc áo blazer màu đen và trắng. Trong bộ áo hai dây satin bóng nhẹ và chiếc quần short lửng, cô trông vừa quyến rũ vừa sang chảnh.

'Màu nào hợp hơn hai cậu? " Cô quay lại hỏi, đôi mày hơi nhíu lại đầy suy tư.

" Màu đen " Lâm Nhã Tịnh nói ngắn ngọn, dứt khoát.

' Tớ cũng thấy thế " Tình Nhi lẩm bẩm. Cuối cùng, cô chọn chiếc blazer đen thời thượng, khoác hờ trên vai để tạo vẻ phóng khoáng. Trên chiếc ghế bành gần đó, đôi boots cổ thấp và kính râm đã nằm ngay ngắn chờ cô hoàn thiện vẻ ngoài.

Lúc Hi Nhiễm thay cái váy này, Tình Nhi nheo mắt nhìn cô từ đầu đến chân, rồi cười nói:

' Đúng là đẹp người đẹp nết ai ơi, hoa thơm cỏ lạ một trời sắc hương! Hôm nay cậu thế này khiến tụi mình không thể không ganh tị nha ".

Lâm Nhã Tịnh tay chống cằm ra vẻ trầm ngâm: " Còn phải nói! Nhìn cậu ấy thế này chẳng khác nào trúc xinh trúc mọc đầu đình, em xinh em đứng một mình cũng xinh ".

Hi Nhiễm bật cười, hơi ngượng, đôi má ửng hồng: " Các cậu đừng trêu mình nữa, chẳng qua chỉ là chiếc váy bình thường thôi. Hai cậu cũng đẹp không kém đâu ".

Nhưng hai người bạn cô không chịu buông tha, Tình Nhi vờ thở dài, làm bộ nghiêm túc:

" Đấy, bình thường đã xinh, nay lại còn thêm váy hoa làm bọn mình lép vế hẳn

Lâm Nhã Tịnh nói: " Tớ ngưỡng mộ cặp chân thon của Hi Nhiễm ghê, ai đâu như tớ, chân gì to thế không biết ".

Hi Nhiễm: " Hai cậu đừng khen quá như thế. Tớ mà như thế thì hai cậu chắc chắn phải là sen vàng tỏa ngát bốn phương đất trời rồi! ".

Hai cô bạn nghe vậy liền bật cười thích thú, Tình Nhi cười lớn, giả vờ nghiêm mặt: " Ồ, hôm nay cô nương Hi Nhiễm cũng biết đáp lại câu ca dao cơ đấy".

Cả ba lại phá lên cười, tiếng cười trong trẻo lan tỏa khắp gian phòng.

Lúc cả ba bước xuống dưới sảnh, ai ai cũng ngước nhìn lấy một lần. Ba chàng trai không khỏi bất ngờ trước khung cảnh đẹp mắt xung quanh. Duy nhất chỉ có Dật Hiên chẳng màng quan tâm đến, nhưng cũng chẳng biết cậu có nhìn hay không dưới đôi kính mát đen ấy.

Âu Dương Thiên huýt sáo một cái, quay sang nhìn Tình Nhi, nói: " Chà, hôm nay chủ nhà đúng chuẩn khí chất tiểu thư nhỉ! Đúng là người và cảnh kết hợp hoàn hảo ".

Tình Nhi bật cười, nhẹ nhàng vén tóc qua vai, giọng pha chút trêu chọc: " Bộ từ trước tới giờ tớ không giống tiểu thư hả? ".

Đâu có, hôm nay đậm chất hơn nhiều " Âu Dương Thiên xua tay, cười lớn: Bởi vì hôm nay khung cảnh đẹp nên cậu mới phát sáng hơn thôi ".

' Tớ đánh cho cậu bầm mắt bây giờ " Tình Nhi chậc một tiếng.

Ôn Chính Phàm mắt lướt qua chiếc hoa nhí nhẹ nhàng mà Hi Nhiễm đang mặc. Cậu thầm khen ngợi trong đầu mình: " Cậu hợp với phong cảnh ở đây thật. Nhìn như một bức tranh vậy ".

Âu Dương Thiên đùa: " Này, hai cậu không thấy có gì để khen à? Các cậu ấy

xinh thế kia mà ".

Dật Hiên liếc nhìn Hi Nhiễm một chút, nhưng rồi điều cậu chú ý đến chính là đôi chân dài được che giấu bên trong.

Ba cô gái ăn mặc theo phong cách khác nhau nhưng khi đứng chung lại tựa như một đàn bươm bướm rực rỡ sắc màu vậy.

Âu Dương Thiên nhìn mấy cô gái, cười tủm tỉm nói: " Ăn mặc đẹp thế này là để cho chúng tôi ngắm sao? Hèn gì hành lý của các cậu cái nào cũng nặng, làm tớ cất mệt bở hơi tai ".

" Đúng rồi, cậu đoán chuẩn thế. Nhưng tiếc là..." Tình Nhi cố ý ngừng lại, để câu nói lơ lửng khiến cậu nhíu mày, ánh mắt như đang chờ đợi.

Lát sau, cô cười khúc khích, nghiêng người sát lại gần Âu Dương Thiên, hạ giọng trêu đùa: " Tiếc là...không phải vì cậu, mà vì tớ muốn chụp ảnh đẹp! Còn cậu á? Coi như tiện thể đi ".

Ánh mắt Âu Dương Thiên ánh lên vẻ thích thú.

" Vậy à? Thế để xem trong album hôm nay, cậu có chịu chụp chung với người tiện thể này không ".

Tình Nhi lém lỉnh đáp lại, không chịu thua

" Còn để xem người ta có đáng để tớ chụp chung không đã! ".

Khi ánh mắt Âu Dương Thiên đang đảo qua đảo lại, dừng trúng Hi Nhiễm. Đang định mở miệng khen thì bị Dật Hiên cắt ngang, nói:

" Đi thôi ".

Cậu chọn một quán ăn ngon của địa phương, đi bộ khoảng mười phút là đến.



Trong dòng người qua lại trên đường phố, cả đám cười nói không ngớt, các cô gái bận rộn luân phiên chụp hình cho nhau.

Sau một lúc đi bộ đến, cả nhóm bước vào một quán nhỏ nằm trong con hẻm cổ kính ở khu Tân Hoa. Bên ngoài, quán được trang trí bằng những chiếc đèn lồng đỏ treo dọc mái hiên, cánh cửa gỗ cũ kĩ nhưng sạch sẽ. Một tấm bảng viết tay ghi tên quán khiến ai cũng cảm nhận được nét truyền thống Bắc Kinh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Bước vào bên trong, hương thơm của thịt nướng và gia vị Bắc Kinh lan tỏa khắp nơi. Không gian quán ấm cúng, với những chiếc bàn gỗ và tường treo đầy ảnh của quán và mọi người khi ăn tại đây có thể check in.

Một cụ ông chủ quán, mặc bộ đồ kiểu Trung Hoa truyền thống, niềm nở đi ra chào đón cả nhóm bằng chất giọng Bắc Kinh đặc trưng:

" Hoan nghênh các cháu! Ngồi đi, ngồi đi ".

Cả nhóm nhanh chóng gọi các món nổi tiếng nơi đây như vịt quay Bắc Kinh thơm lừng ăn kèm bánh pía mỏng và nước sốt đậu ngọt, hoành thánh chiên nóng hổi, sủi cảo hấp với nhân tôm ngọt đậm vị và một nồi lẩu Mông Cổ kiểu Bắc Kinh đầy ắp thịt cừu, nấm và rau củ.

Trong lúc chờ đồ ăn, cả nhóm vừa bàn tán vừa nhìn ngắm không gian quán. Âu Dương Thiên cười tươi:

" Nhìn xem, mấy cái đèn lồng này giống như trong phim cổ trang ấy nhỉ? Thật không nghĩ ở Bắc Kinh vẫn còn những nơi trang trí như thế này ".

" Này, hay là chúng ta chụp với nhau một tấm đi " Tình Nhi đề nghị.

Lâm Nhã Tịnh: " Được đó ".

Thế là cả nhóm liền kéo nhau ra ngoài quán, đứng trước tấm biển để lưu giữ kỉ niệm.

" Tạo kiểu đi nào mọi người! Mình phải chụp vài bức ảnh để về khoe! " Tình Nhi hào hứng, mắt sáng lên: " Mọi người đứng vào đây đi, tựa lưng vào biển hiệu này nhé! ".

Mọi người cười đùa, nhanh chóng xếp thành hàng. Ba cô gái nhỏ nhắn ưu tiên đứng phía trước, sau họ là F4 với dáng vẻ và khí chất thượng lưu.

Khi đã chụp thoả thích, Tình Nhi liếc nhanh về phía Ôn Chính Phàm, ánh mắt sáng lên một chút, rồi nhanh chóng nói:

" Chờ một chút, mình muốn có một tấm ảnh riêng với cậu ".

Ôn Chính Phàm hơi ngạc nhiên, không hiểu sao cô lại muốn vậy, nhưng cậu chỉ nhún vai, đứng lại: " Đưa đây tớ cầm máy cho ".

Tình Nhi bước gần lại, ánh mắt lấp lánh như có chủ đích. Cô nhẹ nhàng đứng sát cậu, khuôn mặt tinh nghịch nhưng cũng rất tự nhiên. Cô nở một nụ cười tươi, ôm cánh tay Ôn Chính Phàm, nháy mắt với máy ảnh.

" Cậu đừng nghiêm túc như vậy! " Tình Nhi trêu chọc, khiến cậu không thể không mỉm cười nhẹ.

Khi chiếc máy ảnh chớp sáng, cô lại có cảm giác vui vẻ trong lòng. Tình Nhi không phải là người thường xuyên thể hiện tình cảm, nhưng lúc này, việc có một bức ảnh riêng với cậu khiến cô cảm thấy thú vị. Lúc tấm ảnh được chụp xong, cô lại nháy mắt thêm lần nữa, không nói gì nhưng trong lòng đã cảm nhận được một sự kết nối đặc biệt.

" Cảm ơn cậu nhé! " Tình Nhi cười hớn hở, rồi nhanh chóng quay lại chỗ mọi người.

Mọi người cùng nhau cười đùa và không quên tạo thêm vài bức ảnh vui vẻ khác. Nhưng trong những tấm ảnh ấy, có lẽ bức ảnh riêng của cô và cậu sẽ là một kỉ niệm riêng mà Tình Nhi cất giữ như là châu báu.

Khi đồ ăn được mang ra, mùi thơm khiến tất cả đều trầm trồ. Ôn Chính Phàm lặng lẽ gắp miếng da vịt đầu tiên, cuộn bánh pía một cách gọn gàng rồi đặt vào đĩa của mình, tranh thủ lúc mọi người không để ý đến liền đẩy sang cho cô.

Hi Nhiễm bất ngờ ngẩng lên nhìn cậu, nhưng cậu chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ.

' Ăn đi, đồ ăn ở đây không để lâu được đâu " Trong ánh mắt lại thấp thoáng chút dịu dàng.

Hi Nhiễm khẽ gật đầu, dè dặt cầm lên cho vào miệng cắn một miếng.

Khi cả nhóm đang thưởng thức bữa ăn tại quán ăn địa phương, không khí ấm cúng vui vẻ. Tuy nhiên, giữa sự vui vẻ ấy, ánh mắt của Dật Hiên vẫn không thể không chú ý đến hành động nhỏ của Ôn Chính Phàm.

Cậu đang ngồi đối diện, im lặng quan sát mọi chuyện. Ánh mắt của Dật Hiên chợt trở nên lạnh lùng hơn khi thấy hành động ân cần ấy. Mặc dù cậu không bày tỏ gì, nhưng trong lòng, sự khó chịu bắt đầu dâng lên. Không phải vì Ôn Chính Phàm không đáng tin cậy, mà vì cậu không thích thấy ai khác chăm sóc cô như vậy.

Lúc này, không khí quanh bàn bỗng nhiên trở nên im lặng một chút, như thế mọi người đều cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Dật Hiên. Tuy nhiên, cậu vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng của mình, chỉ tiếp tục ăn, nhưng tay cậu vô thức siết chặt chiếc đũa.

Hi Nhiễm ngẩng lên nhìn cậu, rồi lại nhanh chóng quay xuống. Nhưng trong lòng, cô cũng không khỏi suy nghĩ về sự thay đổi trong thái độ của cậu.

Rời khỏi quán ăn ngon, các cô gái đi trên đường về vẫn rất hăng hái chụp ảnh. Cả nhóm dừng chân ở một đài phun nước công cộng, nơi nổi tiếng với một đài phun nước lớn được bao quanh bởi ánh đèn rực rỡ. Tiếng nước róc rách hòa cùng tiếng cười nói rôm rả của du khách tạo nên bầu không khí sôi động. Mọi người tranh thủ tạo dáng để chụp vài bức ảnh kỷ niệm.

Hi Nhiễm không mấy hào hứng với việc chụp ảnh nên lặng lẽ bước đi quanh khu vực, ngắm nhìn những viên đá cuội được xếp dọc theo lối đi. Say sưa chiêm ngưỡng những chi tiết nhỏ, từ làn nước lấp lánh đến những hoa văn khắc trên viền đá, chẳng để ý đến con đường phía trước. Vì mải mê ngắm nhìn nên cô không để ý có sỏi đá dưới chân mình.

Bất chợt, mũi giày cô vấp phải một viên sỏi nằm lẩn khuất trên nền đá trơn. Thân người chao đảo về phía trước, cô giật mình đưa tay ra theo phản xạ, nhưng chưa kịp ngã, hai bàn tay khác đã đồng thời giữ lấy cô một cách chắc chắn.

Bàn tay của Ôn Chính Phàm nắm lấy cổ tay cô, vững chãi và ấm áp. Cậu cúi người xuống, ánh mắt đầy lo lắng nhìn cô: " Cậu không sao chứ? Cẩn thận một chút, nền đất dưới này có lẫn vài viên sỏi đấy ".

Cùng lúc, bàn tay của Dật Hiên cũng giữ lấy cổ tay còn lại của cô. Khác với sự dịu dàng của Ôn Chính Phàm, tay cậu nắm chắc, lạnh lẽo nhưng kiên định. Ánh mắt cậu lướt nhanh qua cô, rồi trầm giọng nhắc nhở:

" Đi kiểu này định mặt đo đường à? ".

Hi Nhiễm ngẩng mặt lên, nhìn thấy cả hai người đang chăm chú nhìn mình. Một thoáng bối rối hiện lên trên gương mặt cô, không biết phải phản ứng thế nào.

" Mình....mình không sao. Cảm ơn hai cậu " Cô khẽ rút tay lại.

Nhưng giữa Dật Hiên và Ôn Chính Phàm, hai ánh mắt ấy như có một cuộc đối đầu ngầm.

Ôn Chính Phàm: " May mà có bọn tớ ở đây, nếu không cậu đã ngã rồi

Cũng may thật " Hi Nhiễm gượng cười.

Dật Hiên không nói gì thêm, nhưng ánh mắt dừng lại ở viên sỏi nhỏ dưới nền. Sau đó, cậu dùng chân đá nhẹ viên sỏi ra chỗ khác.

Không khí trở nên ngượng ngập trong vài giây, nhưng nhờ có tiếng gọi của Lâm Nhã Tịnh ở xa nhanh chóng giải vây:

" Hi Nhiễm! Lại đây chụp nữa đi, đẹp lắm! ".

Hi Nhiễm mỉm cười nhanh chóng bước về phía nhóm, cố gắng xua tan sự ngượng ngùng trong lòng. Nhưng khi quay lưng đi, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của cả hai người kia dõi theo mình, mỗi ánh nhìn mang một cảm xúc khác nhau, khó lòng phân định rõ ràng.

Buổi tối tại khu resort, cả nhóm tổ chức một bữa tiệc BBQ ngoài trời. Tình Nhi hào hứng dẫn mọi người đến khu vực sân vườn rộng lớn phía sau, nơi đã được người làm chuẩn bị sẵn.

Không khí trong lành với mùi thơm thoang thoảng từ cây cỏ xung quanh khiến ai nấy đều cảm thấy dễ chịu.

Bàn ghế được bày biện gọn gàng bên cạnh bếp nướng lớn. Ánh đèn dây vàng nhạt giăng trên cao, tạo nên một khung cảnh vừa ấm cúng, vừa lãng mạn. Một bên là hồ bơi nhỏ phản chiếu ánh đèn lung linh, bên kia là bãi cỏ xanh trải dài, hoàn hảo cho một buổi tụ tập.

Âu Dương Thiên nhanh chóng phân chia công việc: " Nam thì nướng thịt, nữ thì chuẩn bị đồ ăn và dọn bàn nhé ".

Duệ Khải: " Duyệt luôn ".

Nướng được một lúc lâu, Âu Dương Thiên hỏi:

'Này, thịt xiên này nướng bao lâu thì vừa nhỉ? Hay là để hơi cháy một chút cho thơm? ".

Duệ Khải đứng bên cạnh, vừa cười vừa vỗ vai cậu: " Không được cháy đâu, phải nướng vàng đều. Tớ mà thấy khét là cậu chịu khó ăn hết đấy! ".

" Tớ..."

Ở khu bàn ăn, hai cô gái đang cười đùa khi bày biện rau củ và nước chấm. Lâm Nhã Tịnh chọc ghẹo Hi Nhiễm:

" Này, lúc sáng tớ để ý đấy nha. Cứ mỗi lần cậu đi đâu là hai chàng trai kia lại bám sát không rời, như vệ sĩ ấy! ".

Hi Nhiễm đỏ mặt, cười lảng đi: " Cậu đừng nói linh tinh, chắc chỉ là trùng hợp

thôi ".

' Trùng hợp hay không thì tớ không biết đâu nha " Lâm Nhã Tịnh trêu ghẹo cô.

Khi bữa tiệc bắt đầu, mọi người ngồi quây quần bên bàn ăn. Tiếng cười nói vang lên không ngớt khi các món ăn lần lượt được đưa ra. Âu Dương Thiên cười đùa:

'Này, thịt này tớ nướng kỹ lắm, các cậu ăn thử xem, chắc chắn ngon nhất đấy!

Duệ Khải không chịu thua, chen vào:

" Các cậu ấy ăn thịt cậu nướng chán rồi, để tớ gắp món khác cho! Đây, thử cái này đi ".



Khi bữa tiệc BBQ bắt đầu chuyển sang giai đoạn thư giãn, ánh lửa từ bếp

nướng đã dịu đi, chỉ còn những tia than hồng rực sáng trong đêm. Âu Dương Thiên bỗng đề nghị một ý tưởng để tăng thêm không khí

Này,

, ở đây có đủ thịt nướng, nước ngọt, nhưng mà thiếu một thứ rồi đấy! Chúng ta thử làm một chút gì đó vui hơn đi. Uống rượu nhé? ".

Cả nhóm ngạc nhiên quay sang nhìn cậu. Tình Nhi bật cười lớn:

'Haha, mới có mấy lon nước ngọt mà cậu đã muốn uống rượu rồi à? Không sợ say sao? ".

Âu Dương Thiên nhún vai, cười nhẹ: " Sao lại sợ? Chỉ một chút thôi, đủ để tạo không khí mà. Vừa ăn vừa uống, lại ngồi kể chuyện nữa, không phải sẽ vui hơn sao?".

Duệ Khải lập tức hưởng ứng: " Hay đấy! Tớ nhớ trong nhà cậu còn có vài chai rượu vang, để tớ vào lấy nhé. Chút rượu vang nhẹ sẽ không làm ai say đâu, đảm bảo! ".

' Thấy sao anh bạn? " Âu Dương Thiên choàng vai hỏi ý kiến cậu.

Dật Hiên ngồi bên cạnh, liếc nhìn qua cậu, nhưng không nói gì.

" Ôn Chính Phàm, cậu thì sao? ".

' Tớ không ý kiến gì ".

Được thôi ".

Chẳng mấy chốc, Duệ Khải mang ra một chai rượu vang cùng vài chiếc ly thủy tinh nhỏ. Cậu vui vẻ rót từng ly, mỗi người đều nhận được một phần vừa đủ để thử.

Âu Dương Thiên nâng ly lên trước, nụ cười rạng rỡ: " Nào, chúc cho chuyến đi này thật vui vẻ và mong chúng ta có thêm thật nhiều kỷ niệm đáng nhớ bên nhau! ".

Cả nhóm cười vang, đồng thanh hô "cheers!" rồi cụng ly.

Ôn Chính Phàm thấy cô có vẻ lưỡng lự, nhẹ giọng nói: " Cậu không uống được rượu, đừng cố nhé! ".

" Tớ biết rồi " Hi Nhiễm gật đầu, khẽ nói.

Cô đây lần đầu uống nên chỉ dám khẽ nhấp môi, vị ngọt xen chút chua nhẹ của rượu vang lan tỏa trong miệng. Cô cảm thấy mình không hợp nên nhanh chóng đặt ly xuống.

Âu Dương Thiên để ý thấy, liền trêu: " Sao vậy? Cậu uống ít thế hay tớ rót thêm cho?".

Dật Hiên lúc này mới lên tiếng, giọng lạnh lùng ngăn chai rượu của Âu Dương Thiên lại:

" Đủ rồi! Cậu ấy không quen uống rượu, ép làm gì ".

Cả nhóm hơi khựng lại, nhưng Tình Nhi nhanh chóng phá tan không khí có phần căng thẳng:

" Thôi nào, ai uống được thì uống, ai không thì ngồi xem cũng được mà. Quan trọng là vui thôi!".

Bầu không khí lại rộn rã trở lại, tiếng cười đùa vang lên bên ánh lửa ấm áp.

Ánh lửa từ bếp than đã dần tắt, chỉ còn lại những tia sáng yếu ớt nhảy múa trong bóng tối. Chai rượu vang thứ hai vừa vơi đi một nửa, cả nhóm bắt đầu thả lỏng hơn, tiếng cười đùa ngày càng lớn. Một vài người không quen uống đã bắt đầu ngả nghiêng, đôi mắt mơ màng.

Hi Nhiễm ngồi ở một góc, đôi má ửng hồng lên vì men rượu. Bình thường cô chưa từng uống bao giờ nhưng vì không muốn phá vỡ không khí nên cũng đành nhấp môi nhiều hơn.

Nên giờ đây, đôi mắt cô hơi long lanh, nụ cười nở trên môi mỗi khi nghe thấy những câu đùa của Âu Dương Thiên. Nhưng đôi khi, cô lại tựa đầu vào ghế, mắt khẽ nhằm lại như đang tìm kiếm chút tỉnh táo.

Ôn Chính Phàm ngồi chếch cô, ánh mắt ấm áp, dịu dàng dõi theo từng cử chỉ của cô. Nhìn thấy gò má cô đỏ lên, cậu mỉm cười nhẹ.

Khi Hi Nhiễm khẽ nghiêng người, có vẻ như sắp không vững, Ôn Chính Phàm lập tức đứng dậy, bước lại gần. Cậu ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói dịu dàng: " Cậu ổn chứ? Có cần uống chút nước không? ".

Hi Nhiễm mở mắt, ngẩng đầu lên nhìn cậu, nụ cười tươi hiện trên môi:

" Tớ...tớ không....sao... chỉ hơi chóng mặt một chút thôi ".

Ôn Chính Phàm cũng có tí men trong người, vô thức bật cười, nhẹ nhàng rót một ly nước đặt vào tay cô:

'Vậy uống chút nước đi, sẽ dễ chịu hơn. Rượu không hợp với cậu đâu ".

Dật Hiên lúc này cũng đứng dậy, bước chậm rãi đến gần. Ánh mắt cậu lạnh lùng quét qua ly nước Ôn Chính Phàm vừa đưa, giọng nói trầm thấp nhưng đầy cương quyết:

Cậu ấy không nên uống thêm gì cả. Để cậu ấy nghỉ đi ".

Ôn Chính Phàm thoáng nhìn cậu, đôi mắt thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi không nói gì thêm.

Hi Nhiễm dù hơi chếnh choáng, vẫn cảm nhận được không khí giữa hai người. Cô khẽ bật cười như một đứa trẻ:

" Hai cậu...đừng làm quá lên. Mình....không sao thật mà

Dật Hiên không đáp, cởi áo khoác trên người mình ra cúi xuống cẩn thận choàng lên vai cô.

'Ngồi yên ở đây. Nếu không chịu nổi thì bảo tớ " Giọng cậu vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt thoáng qua nét quan tâm sâu lắng.

Nói xong, cậu quay sang nói với Ôn Chính Phàm: " Cậu đưa Tình Nhi về phòng đi, có vẻ cậu ấy say lắm rồi đấy ".

" Còn cậu ấy..." Ôn Chính Phàm chưa kịp nói hết câu thì đã bị cậu chen vào.

'Chuyện đó không liên quan đến cậu " Ánh mắt cậu lạnh như băng liếc qua Ôn Chính Phàm, giọng nói không cao nhưng mang theo áp lực vô hình: " Ôn Chính Phàm, tớ cứ tưởng cậu là người rất rõ ràng mọi thứ. Nhưng mà, nếu Tình Nhi đã là bạn thân nhất của cậu, thì cậu nên quan tâm cậu ấy nhiều hơn một chút. Đừng để mọi người cảm thấy cậu đang lo cho người khác nhiều hơn mức cần thiết ".

Không cần phải nói rõ, Ôn Chính Phàm cũng ngầm hiểu "người khác" mà Dật Hiến ám chỉ chính là Hi Nhiễm.

Ánh mắt của Ôn Chính Phàm lạnh lùng ngẩng lên đối diện với Dật Hiên. Giọng cậu trở nên trầm thấp, không có chút dao động:

Tớ làm gì, không cần cậu nhắc nhở ".

Dật Hiên nhếch môi cười, nhưng trong giọng nói vẫn giữ sự cương nghị:

" Thật sao? Vậy cậu nên nhớ, bạn thân không chỉ là danh nghĩa. Làm bạn thân, cậu phải hiểu rằng người ta cũng cần được cậu chú ý và bảo vệ, đặc biệt khi cậu là người duy nhất mà Tình Nhi tin tưởng ".

Ôn Chính Phàm nhìn thẳng vào Dật Hiên, ánh mắt trở nên sắc lạnh, không còn dáng vẻ ôn nhu như ngày thường:

" Tớ biết mình đang làm gì. Cậu không cần xen vào ".

Dật Hiên không thèm đáp lại, chỉ nụ cười trên môi thấp thoáng vẻ khó đoán. Sau đó, quay người đi qua khẽ lay Âu Dương Thiên và Duệ Khải đang có chút không tỉnh táo: " Dậy đi, hai cậu đưa Lâm Nhã Tịnh về phòng ".

'Được...được " Duệ Khải lắc lắc đầu, cố gắng đứng vững dậy.

Mọi người lần lượt rời khỏi bữa tiệc để trở về phòng nghỉ. Hi Nhiễm vẫn nằm dài trên bàn, đôi mắt hơi lim dim vì men rượu còn vương.

Khi tiếng bước chân cuối cùng khuất dần, sân vườn chỉ còn lại không gian yên tĩnh, gió nhẹ khẽ lay động tán cây. Dật Hiên lẳng lặng bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô, tự nhiên kéo ghế lại gần, khoảng cách giữa hai người giờ đây thật gần gũi.

Hi Nhiễm mở mắt, khế quay sang, ánh mắt còn mơ màng nhưng vẫn nhận ra cậu. Cô cười nhẹ, giọng nói nhỏ:

" Vẫn chưa về sao? Mình cứ nghĩ cậu là người sẽ đi nghỉ đầu tiên

Dật Hiên chống tay lên thành ghế, ánh mắt sắc lạnh thường ngày giờ đây như mềm mại hơn trong ánh đèn lờ mờ:

Cậu thì sao? Muốn ngồi đây chịu gió lạnh cả đêm? ".

" Tớ nào.....có...." Giọng nói cô dần trở nên nhỏ lại, sau đó liền gục xuống ngủ ngay

Hai người lặng lẽ ngồi bên nhau, giữa không gian tĩnh mịch của đêm. Gió thổi nhẹ qua, mang theo hương vị dịu mát của cỏ cây và giữa sự im lặng ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.