🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ba mươi phút trước,

Tối hôm trước ngày đi chơi, nhóm Âu Dương Thiên tụ tập ở nhà Dật Hiên để bàn bạc về kế hoạch sẽ tới đó làm gì. Mọi người đang thảo luận sôi nổi về điểm đến, thời gian và việc đặt vé. Dật Hiên ngồi một góc, không mấy hứng thú, ánh mắt lạnh lùng lướt qua những người xung quanh, như thể chẳng liên quan đến mình.

Âu Dương Thiên lên tiếng, vừa gõ bút lên bàn vừa nhìn cậu: " Cậu không đi thật à? Cậu mà không đi thì tụi này mất vui hẳn đấy ".

Bận " Dật Hiên xoay xoay điện thoại trong tay, lạnh lùng nói.

Nhóm bạn thở dài, vẻ đã quá quen với câu trả lời này.

Duệ Khải: " Tớ đoán chắc là ở nhà đọc sách chứ gì ".

Dật Hiên không trả lời, chỉ khẽ nhíu mày, thái độ vẫn lãnh đạm.

Tình Nhi sau khi nghe máy của Lâm Nhã Tịnh, hào hứng kể: " Hay quá, cuối cùng Hi Nhiễm cũng cùng chúng ta đi chuyến này đấy ".

Câu nói ấy như một luồng gió thổi qua, phá vỡ sự tĩnh lặng của Dật Hiên. Đôi mắt cậu thoáng động, nhưng chỉ trong giây lát, rồi nhanh chóng trở lại vẻ bình thản thường ngày.

Tuy nhiên, Âu Dương Thiên, người đã quen với từng biểu cảm nhỏ nhất của cậu, đương nhiên không bỏ qua được ánh mắt vừa rồi.

Cậu ta cười nhếch môi, nghiêng người về phía Dật Hiên: " Sao? Nghe đến tên cậu ấy là thay đổi thái độ à? Có định đi không đây, hay vẫn ngồi nhà như mọi khi? ".

Dật Hiên trầm ngâm vài giây, rồi đột ngột lên tiếng: " Thôi được, tôi sẽ đi ".

Cả nhóm tròn mắt ngạc nhiên. Âu Dương Thiên ngồi cạnh cậu lập tức lên tiếng:

" Cái gì? Cậu đổi ý nhanh vậy à? Mới nãy còn nói bận cơ mà! ".

Dật Hiên nhún vai, lơ đễnh đáp, mắt không rời cốc cà phê, giọng điềm nhiên: Lâu rồi không đi đâu cả, xem như đổi không khí ".

Những lời cậu nói nghe có vẻ hợp lý, nhưng nhóm bạn vẫn không khỏi nghi ngờ. Âu Dương Thiên - người quá hiểu tính cách của thiếu gia, nheo mắt cười trêu: " Lạ thật, lần này lại chủ động đổi ý. Đừng nói là vì có ai đó đi nên mới chịu tham gia nha?".

Dật Hiên liếc nhìn cậu ta một cái, ánh mắt lạnh lùng như muốn cảnh cáo. Sự im lặng cùng không lời phản bác của cậu càng khiến nhóm bạn cười vang.

Duệ Khải xua tay: " Thôi, không cần nói nhiều. Quan trọng là cuối cùng cậu ta cũng chịu đi rồi ".

Âu Dương Thiên chép miệng, nói: " Rồi rồi, vậy để mình đặt vé cho cả nhóm. Chuyến này đông đủ rồi đây ".

Dật Hiên không đáp, chỉ ngồi im, ánh mắt lạnh lùng nhưng khóe môi thoáng nhếch lên một nụ cười mờ nhạt.

Dù nhóm bạn tiếp tục bàn bạc kế hoạch về chuyến đi và quyết định mua vé cùng nhau để dễ sắp xếp ngồi cạnh. Dật Hiên im lặng lắng nghe nhưng trong lòng đã có kế hoạch riêng.

Ngay sau khi mọi người thống nhất, cậu nhanh chóng liên hệ nhà ga để đặt vé trước, cố tình chọn hai chỗ ngồi ở một góc yên tĩnh và cách xa nhóm bạn.

Khi Âu Dương Thiên gửi thông tin đặt vé chung, cậu thản nhiên từ chối với lý do: " Tôi bận, tự mua vé sau cũng được ".

Duệ Khải: " Sao lại thế? Nếu mua vé sau thì sẽ không ngồi chung với cả nhóm

đâu? ".

Dật Hiên: " Không sao

Âu Dương Thiên vốn đã quen với tính cách lạnh lùng của cậu không nghi ngờ gì, chỉ nhún vai: " Lúc nào cậu chẳng vậy. Chắc lại chọn chỗ ngồi không muốn ai làm phiền ".

Dật Hiên chỉ khẽ nhếch môi, không phủ nhận, nhưng trong lòng đã chắc chắn kế hoạch sẽ không bị phát hiện.

Ngày lên tàu, khi cả nhóm tụ tập tại nhà ga, Dật Hiên xuất hiện với vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì trong khi các bạn cùng nhóm vui vẻ kiểm tra vé và chia vé cho nhau.

Dật Hiên đứng lặng lẽ ở một góc, vẻ mặt lạnh lùng, dường như chẳng để tâm đến sự náo nhiệt xung quanh. Tuy nhiên, ánh mắt cậu lại kín đáo liếc về phía Hi Nhiễm đang chăm chú kiểm tra lại hành lý.

Bỗng dưng, cậu sải bước chậm rãi về phía họ. Khi đến trước mặt Lâm Nhã Tịnh, sự xuất hiện của cậu khiến cô giật mình. Cậu lạnh lùng lên tiếng, không chút cảm xúc:

" Đưa vé của cậu ấy đây. Tôi sẽ đưa giúp ".

Lâm Nhã Tịnh hơi ngạc nhiên, ánh mắt lóe lên vẻ nghi hoặc: " Không cần đâu, vé của cậu ấy để tớ giữ cũng được".

Dật Hiên nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sắc bén như muốn nói rằng không có chỗ để thương lượng. Giọng nói trầm thấp của cậu vang lên, đầy quyết đoán:

" Đưa đây. Tôi không muốn nói lần hai ".

Trước sự áp đảo lạnh lùng ấy, Lâm Nhã Tịnh chỉ đành miễn cưỡng đưa vé ra, miệng lẩm bẩm: " Lạ thật, hôm nay cậu có gì đó không bình thường ".

Dật Hiên không đáp, chỉ cầm lấy chiếc vé, quay lưng bước đi mà không nói thêm lời nào. Nhưng khi ra khỏi tầm mắt của mọi người, cậu liếc nhìn một lát rồi khẽ nhếch môi, ngay sau đó liền không khoan nhượng mà xé đi, bỏ vào thùng rác gần đó một cách dứt khoát. Thay vào đó liền lấy tấm vé khác từ túi áo mình – tấm vé mà cậu đã mua trước đó, một chỗ ngồi cách xa nhóm bạn.

Khi quay lại, cậu bước đến gần Hi Nhiễm, đưa vé cho cô với vẻ mặt thản nhiên, như thể không có gì xảy ra: " Của cậu đây ".

Hi Nhiễm nhận lấy, như con nai vàng ngơ ngác không nhận ra điều gì: " Cảm ơn cậu ".

' Lên tàu đi ".

Cô gật đầu, rồi đi theo cậu về phía toa tàu.

Dật Hiên bước đi trước, khóe môi thoáng hiện lên một nụ cười mờ nhạt mà không ai nhìn thấy.

Kế hoạch đã diễn ra hoàn hảo. Cậu không cần giải thích hay biện minh, chỉ cần biết rằng từ lúc này, cô sẽ ngồi cạnh cậu – ở đúng vị trí mà cậu đã sắp đặt sẵn.

Cậu không muốn bất cứ ai khác làm gián đoạn khoảng thời gian riêng tư này và hơn hết, đây là cơ hội để cậu có thể ở gần cô mà không cần lời giải thích nào.

Đến khi cả nhóm lên tàu và cô nhận ra mình ngồi cạnh cậu ở một góc yên tĩnh, cách xa mọi người, cô không khỏi bối rối.

Cô quay sang cậu, gương mặt ngây ngốc nhìn lấy.

Dật Hiên ngồi tựa lưng vào ghế, đôi chân vắt chéo, dáng vẻ ung dung như thế chẳng có gì bất thường. Cậu liếc nhìn cô một cách hờ hững, ánh mắt trầm tĩnh như mặt hồ phẳng lặng.

Có vấn đề gì sao? " Cậu hỏi, giọng nói lạnh lùng.

Hi Nhiễm bối rối, giọng đầy nghi hoặc:

Không phải vé được đặt chung sao? Sao lại chỉ có chúng ta ngồi tách ra thế này? Cậu có biết không? ".

Dật Hiên cúi người lấy một gói kẹo dẻo vị xoài trong túi ra, xé vỏ bao, đưa tới bên miệng Hi Nhiễm. Cậu trả lời ngắn gọn, không hề lúng túng: " Vé được đổi

rồi ".

" Đổi? Sao lại đổi? Mà đổi từ khi nào? " Cô ngạc nhiên, giọng hơi cao lên, không hiểu được lý do.

Cậu quay lại, ánh mắt lạnh lùng dừng trên cô, rơi vào đôi môi hồng kia, cậu liền không kìm nổi mà nuốt nước bọt, mắt tối sầm lại như mực. Cậu vội vàng quay đi, giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng:

' Tớ không thích ngồi giữa đám đông. Nếu cậu không thích, có thể đổi chỗ khác ".



Câu nói ấy như một gáo nước lạnh, khiến cô im bặt.

Cậu ấy đùa à? Cậu không thích ngồi giữa đám đông chứ có phải là cô không thích đâu?

Nhóm bạn từ phía xa nhìn lại, Âu Dương Thiên hét lớn, giọng đầy ý trêu chọc:

' Ê! Hai người ngồi xa thế kia là có ý đồ gì đấy? Hay là muốn tận hưởng không gian riêng? ".

Hi Nhiễm đỏ mặt, không biết trả lời thế nào. Còn Dật Hiên, vẻ mặt vẫn không đổi, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên đầy ẩn ý. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, che giấu sự hài lòng trong mình.

Trên chuyến tàu, không gian trong toa yên tĩnh dần sau khi đoàn tàu lăn bánh. Hi Nhiễm ngồi bên cạnh, nhìn ra cửa sổ với ánh mắt mơ màng nhưng bụng lại khẽ réo vì đói. Chắc là sáng nay vì sợ mọi người đợi nên cô chỉ kịp ăn một cái bánh bao nhỏ rồi cùng Lâm Nhã Tịnh chạy ra xe buýt để đến ga tàu.

Cô liếc nhìn hộp bánh dưới chân cậu, ánh mắt thoáng lưỡng lự.

Dật Hiên ngồi tựa vào ghế, dáng vẻ bình thản và lạnh lùng như mọi khi. Cậu không nói gì, chỉ mở hộp bánh một cách chậm rãi, động tác điềm tĩnh nhưng dứt khoát.

Hi Nhiễm liếc nhìn thêm lần nữa, cuối cùng không kiềm được mà lên tiếng:

'Cậu có thể...cho tớ một cái được không? ".

Dật Hiên dừng tay, đôi mắt sắc lạnh lướt qua cô, vẻ mặt không chút cảm xúc. Không đáp lời, cậu cầm lấy một cái bánh, xé vỏ bằng một động tác gọn gàng rồi đưa đến trước mặt cô.

Cô lúng túng nhận lấy chiếc bánh, khẽ nói:

" Cảm ơn...

Dật Hiên không trả lời, chỉ lặng lẽ gấp vỏ bánh lại và đặt sang một bên. Ánh mắt cậu nhìn ra phía cửa kính của tàu, nơi phản chiếu cô đang làm gì, khóe môi khẽ cong lên một cách mờ nhạt. Hi Nhiễm không để ý, chỉ mải mê ăn.

Vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, cậu lại cầm thêm một chiếc bánh, lặng lẽ bóc sẵn, cầm trong tag mình. Đợi đến khi cô ăn xong, liền đưa đến ngay trước mặt cô mà không nói lời nào. Hi Nhiễm ngạc nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với đôi mắt sâu thẳm của cậu.

" Cứ ăn đi. Đừng để tớ phải nghe tiếng bụng của cậu nữa " Ánh mắt có chút dịu dàng thoáng qua.

Hi Nhiễm đỏ mặt, không biết nên trả lời thế nào, chỉ gật đầu rụt rè. Cô lại cắn một miếng bánh, nghe xong câu ấy thì cô chỉ muốn đào một cái hố chui xuống cho rồi.

Dật Hiên xé nốt phần còn lại của bánh, Hi Nhiễm tưởng là cậu lại đưa sang cho mình ăn nên giơ tay ra nói: " Tớ không ăn... Còn chưa nói hết câu thì đã thấy cậu đem nốt phần còn lại cho vào miệng cô rồi.

Cậu liếc nhìn cô, hỏi: " Ăn cho no ".

"Ồ " Khóe miệng cô khẽ co giật.

Bên kia đám Duệ Khải đang lập nhóm chơi game. Ánh mắt Tình Nhi hơi liếc xuống dưới kia, nhìn hai người rồi lại nhìn thêm lần nữa...

Vẻ mặt Tình Nhi trở nên ngơ ngác: " Này, có phải tớ bị hoa mắt không? Dật Hiên chủ động xé bánh cho người khác à? ".

Lúc cả nhóm quay xuống để nhìn cho kỹ thì trông thấy cảnh hai người kia đang chia bánh cho nhau ăn, thái độ cử chỉ đầy ám muội. Động tác của cậu tuy đơn giản nhưng lại toát lên sự chăm sóc đầy âm thầm. Hi Nhiễm cúi đầu cảm ơn, khuôn mặt lộ vẻ bối rối nhưng vẫn nhận lấy chiếc bánh.

Âu Dương Thiên: " Không phải chúng ta đang đi du lịch chung chứ? Sao giờ hai người kia lại làm như thể đi riêng với nhau vậy hả? ".

Duệ Khải giơ tay xoay vai cậu ta lại: " Đừng nhìn nữa, ai bảo cậu không có đối tượng mình thích ".

Tình Nhi cũng không kìm nổi mà quay sang nhìn, vài giây sau lại yên lặng thu mắt về: " Tớ không muốn ăn cẩu lương đâu ".

Khi cả nhóm cười đùa tiếp, Ôn Chính Phàm chỉ khẽ mỉm cười một cách nhẹ nhàng, nhưng sâu trong mắt cậu có một sự im lặng khó tả.

Cậu không thể không nghĩ đến cô, người mà cậu đã âm thầm quan tâm trong suốt thời gian qua. Mỗi hành động của cô, mỗi sự thay đổi trong thái độ của cô, dù là nhỏ nhặt, đều khiến trái tim cậu rung động theo một cách mà chính cậu không thể kiểm soát. Nhưng Ôn Chính Phàm chỉ biết nhìn từ xa, vì có lẽ cậu mãi chỉ có thể đứng ở vị trí này mà không thể bước lại gần.

Đôi mắt Tình Nhi vô thức chuyển hướng sang người ngồi trước mặt mình.

Tình Nhi mím môi, ánh mắt dao động. Trong lòng cô, một cảm giác khó tả dâng lên, không hẳn là ganh tỵ nhưng lại có chút cay đắng. Nhưng điều khiến cô bất an hơn là dù Ôn Chính Phàm có nhìn Hi Nhiễm đến đâu thì ánh mắt của cậu ấy lúc này lại đang hướng về Dật Hiên – người đang ngồi cạnh cậu ấy.

Tình Nhi quay mặt đi nơi khác, nhưng trong lòng vẫn không ngừng gợn sóng. Những cảm xúc phức tạp đan xen, khiến cô nhận ra rằng, đôi khi, điều đau lòng nhất không phải là bản thân mình không được chú ý, mà là thấy người mình quan tâm đang hướng về một người khác – một người mà cô không thể thay thế.

Dật Hiên lấy một chai sữa chua, cắm ống hút rồi đưa cho Hi Nhiễm. Cô ngại ngùng nhận lấy đưa lên miệng hút một hơi, bây giờ cô cảm thấy mình đã no hơn nhiều rồi.

Vừa uống sữa chua vừa đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Ánh sáng nhạt của buổi sáng tháng mười len lỏi qua khung cửa sổ, đổ những mảng sáng tối lên từng dãy ghế và hành lang.

Hi Nhiễm tựa đầu vào cửa kính, đôi mắt dõi theo khung cảnh bên ngoài. Những hàng cây trải dài hai bên đường ray, tán lá bắt đầu chuyển sắc theo mùa. Một số cây vẫn giữ màu xanh thẫm, nhưng không ít những tán lá đã ngả vàng, cam, hoặc đỏ rực rỡ, như một bức tranh mùa thu trải dài bất tận. Gió thổi qua, những chiếc lá khẽ rơi, xoay tròn trong không trung trước khi đáp nhẹ xuống mặt đất.

Đôi khi, một vài ngôi nhà mái ngói đỏ thấp thoáng hiện ra giữa những lùm cây, khói bếp mỏng manh cuộn lên trong làn sương sớm. Dòng sông nhỏ uốn lượn theo đường tàu, mặt nước phẳng lặng phản chiếu bầu trời trong xanh điểm vài áng mây trắng bồng bềnh.

Tiếng bánh tàu lăn đều trên đường ray tạo thành nhịp điệu ru nhẹ, khiến tâm trạng cô như lắng lại. Tháng mười mang theo hơi lạnh đầu thu, mang theo cái dịu dàng để người ta cảm nhận sự chuyển mình của thiên nhiên. Cảnh vật ngoài kia trôi qua trong một nhịp điệu chậm rãi, như muốn kéo dài khoảnh khắc yên bình ấy thêm chút nữa.

Hi Nhiễm khẽ thở dài, cảm giác thư thái len lỗi vào lòng. Đây là lần hiếm hoi cô cảm nhận được sự kết nối giữa mình và thiên nhiên, như thể những cánh rừng, con sông và bầu trời ngoài kia.

Ngồi bên cửa sổ, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài, đôi mắt mơ màng như đang chìm vào những suy nghĩ xa vắng. Những tia nắng yếu ớt của buổi sáng len lỏi qua khung cửa, nhẹ nhàng chiếu lên làn da cô. Cảm giác mơ màng, lười biếng ấy khiến Hi Nhiễm dần thấy buồn ngủ, những tiếng xung quanh cũng như đang dần mờ nhạt.

Dật Hiên ngồi bên quan sát cô một lúc lâu. Thấy cô đang dần gục xuống, cậu ON khẽ xích nhẹ vai mình lại gần, không muốn làm cô tỉnh giấc, nhưng cũng không thể để cô phải mệt mỏi một mình. Với một động tác thật nhẹ nhàng, thoáng chốc, đầu cô đã tựa vào vai cậu từ lúc nào không hay.

Cậu ngồi thẳng lưng, ánh mắt như vô tình lướt qua cửa sổ toa tàu, nhưng tâm trí thì rối bời bởi cảm giác mới mẻ đang len lỏi trong lòng. Vai Dật Hiên cứng lại ngay khi Hi Nhiễm tựa đầu vào, mái tóc mềm mại của cô khẽ chạm vào cổ áo cậu.

Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm nhận được sự gần gũi đến thế từ một người khác.

Tim cậu dường như lỡ một nhịp, không phải vì sợ hãi, mà vì một sự lạ lẫm không quen thuộc. Trước giờ, cậu luôn giữ một khoảng cách lạnh lùng với mọi người xung quanh, như thể tự dựng lên một bức tường vô hình không ai có thể vượt qua. Thế mà giờ đây, sự mềm mại từ người con gái này lại phá vỡ mọi quy tắc cậu từng đặt ra.

Dật Hiên không biết phải làm gì. Vai cậu vốn dĩ luôn cứng nhắc, nhưng lúc này, cậu lại lặng lẽ điều chỉnh tư thế để cô có thể thoải mái hơn. Lòng cậu vừa ngại ngùng, vừa ấm áp, một cảm giác kỳ lạ mà cậu chưa từng nếm trải. Dật Hiên cố gắng giữ vẻ bình thản, nhưng ánh mắt bất giác dừng lại trên gương mặt ngủ yên của cô. Một luồng cảm xúc khó gọi tên len qua, dịu dàng nhưng sâu lắng, như thể một phần băng giá trong lòng cậu đang tan chảy mà chính bản thân Dật Hiên cũng không nhận ra.

Có thể đây là khoảnh khắc cậu hiểu, sự lạnh lùng mà cậu bao bọc bấy lâu không đủ để ngăn cô đến gần. Và dù chỉ là một chút, lòng cậu cảm thấy sự yếu mềm ấy...thật đặc biệt.

Cả toa tàu lắc lư nhẹ nhàng, tiếng bánh xe lăn trên đường ray tạo nên một nhịp điệu đều đặn, như một bản nhạc du dương vỗ về.

Ánh sáng mờ ảo từ đèn trong toa tàu chiếu lên gương mặt cô, khiến vẻ đẹp thanh thoát của cô như được khoác thêm một lớp sương mỏng.

Dật Hiên quan sát cô, trong ánh mắt là sự dịu dàng và sự lo lắng không hề muốn làm phiền giấc ngủ của cô. Cậu từ từ lấy chiếc áo khoác của mình nhẹ nhàng phủ lên người cô, tránh để cô cảm thấy lạnh khi gió tàu thổi qua. Động tác của cậu hết sức nhẹ nhàng, tinh tế, như thể sợ rằng chỉ một chút sơ ý sẽ khiến cô tỉnh giấc.

Muốn đưa tay kéo rèm lại để ngăn không cho ánh sáng chiếu vào nhưng cũng không thể làm được. Dật Hiên bèn dùng tay của mình để che lấy thay cho tấm rèm.

Cậu ngồi yên lặng, không dám cử động quá mạnh, đôi mắt chăm chú nhìn vào cô như muốn bảo vệ giấc ngủ ấy, để cô có thể nghỉ ngơi trọn vẹn mà không phải lo nghĩ gì. Tay còn lại cậu nhẹ nhàng luôn qua bên kia ôm lấy đôi vai gầy của cô kéo cả người cô lại gần.

Cùng lúc đó, đầu cậu không tự chủ được nghiêng sang trái tựa lên đầu cô, khoé môi nhếch lên vô cùng thoải mái và đầy thích thú.

Toa tàu vẫn lắc lư đều đặn, tiếng bánh xe ma sát trên đường ray như một bài ru trầm thấp. Hi Nhiễm vẫn tựa đầu vào vai Dật Hiên, giấc ngủ của cô ban đầu êm đềm, nhưng chỉ một lát sau, đôi mày cô bỗng nhíu lại. Hơi thở trở nên gấp gáp, khuôn mặt bình yên dần bị thay thế bởi vẻ hoảng sợ.

Trong mơ, Hi Nhiễm lại thấy mình bị nhấn chìm trong những ký ức đáng sợ từ vài ngày trước. Bàn tay thô bạo, tiếng cười đầy vẻ khoái chí cùng cảm giác bất lực dồn dập xâm chiếm tâm trí cô. Cô vùng vẫy, kêu gào trong câm lặng, muốn trốn chạy nhưng đôi chân như bị ghìm chặt, cố hét lên nhưng không thể thoát khỏi người đàn ông đang đè lên người mình.

'Không, thả tôi ra, thả tôi ra.... Cô thều thào nhưng ngắt quãng, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.



Dật Hiên vốn đang ngồi im lặng, bất giác cảm thấy sự thay đổi từ cô, hơi giật mình. Vai cậu truyền đến từng cơn run nhẹ, bàn tay cô vô thức siết chặt vạt áo mình, hơi thở của cô trở nên nặng nề, gấp gáp.

Cậu nhìn xuống, ánh mắt lập tức tối lại khi nhận ra biểu cảm hoảng loạn trên gương mặt cô, giống như đang cố gắng thoát khỏi thứ gì đó đáng sợ. Tay cậu nắm chặt thành quyền, cậu biết cô đang mơ thấy gì và cũng biết rõ nỗi đau mà cô chưa từng kể ra nhưng vẫn hiện hữu trong ánh mắt cô.

Không chần chừ, cậu đưa tay chạm vào vai cô, giọng cậu khẽ nhưng trầm ổn:

Không sao rồi...Chỉ là mơ thôi, cậu không có ở đó nữa ".

Giọng nói của cậu như sợi dây kéo cô ra khỏi cơn ác mộng. Hi Nhiễm giật mình mở mắt, đôi mắt đẫm lệ và đầy hoảng loạn nhưng vẫn chưa thoát khỏi cái bóng của những gì vừa trải qua. Nhìn thấy mặt cậu trước mắt mình, cô như sụp đổ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Dường như mọi cảm xúc bấy lâu bị dồn nén đều trào ra cùng lúc, cô không kìm được mà bật khóc, nước mắt lã chã rơi xuống đôi bàn tay run rẩy.

" Tớ....tớ lại thấy nó... " Giọng cô nghẹn ngào, đôi tay bấu chặt lấy cánh tay cậu như tìm kiếm một điểm tựa.

Đừng sợ " Dật Hiên nói, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào cô: " Cậu an toàn rồi, có tớ ở đây".

Dật Hiên khẽ kéo cô lại gần, để đầu cô tựa vào vai mình. Cánh tay cậu vòng qua, ôm lấy cô, vừa vững chãi vừa dịu dàng, như muốn che chở tất cả những gì mong manh nhất của cô. Dật Hiên đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, từng cái đều đặn như nhịp đập an ủi.

" An toàn rồi " Cậu luôn miệng thì thầm, giọng trầm như muốn xua tan mọi nỗi sợ hãi trong lòng cô.

Cảm giác ấm áp từ vòng tay cậu khiến cô dần bình tĩnh lại. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra, bên cạnh cậu, cô không còn phải gồng mình đối mặt với những cơn ác mộng một mình nữa.

Sau khi kéo cô ra khỏi cơn ác mộng, cậu nhận ra cô vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh. Đôi mắt cô vẫn còn động đậy, bàn tay cô bấu chặt lấy vạt áo mình, như thể vẫn còn mắc kẹt trong nỗi đau vô hình ấy. Dật Hiên suy nghĩ một chút, rồi chậm rãi mang tai nghe từ túi áo ra.

Nhẹ nhàng hết mức có thể gắn một bên vào tai cô và một bên vào tai mình, bản thân cậu cũng từ từ nhắm mắt lại.

Sắp tới trạm Bắc Kinh, ba chàng trai đứng dậy xuống lấy hành lý, các cô gái thì đứng bên cạnh.

Lúc đi ngang qua chỗ Dật Hiên, Âu Dương Thiên khẽ lay cậu dậy.

Tình Nhi cảm thán: " Có bạn thân là con trai sướng thật. Không phải làm điều gì cả ".

" Cảm giác như đang dắt theo siêu nhân vậy " Lâm Nhã Tịnh bồi thêm.

Âu Dương Thiên đứng thẳng người, quay đầu lại nhìn mấy cô bạn: " Này hai cô gái, không lẽ giá trị của F4 bọn tôi chỉ nằm ở việc khuân đồ thôi sao? ".

Tình Nhi mỉm cười nói: " Tất nhiên không phải rồi, tụi tớ cũng thấy tội nhưng mà không đành lòng để tự mình lấy. Bạn thân là con trai chính là định nghĩa của "người khuân đồ chuyên nghiệp" nha ".

Âu Dương Thiên vốn đang hớn hở lắng nghe, thế mà lại bị một câu của Tình Nhi làm cho ngã không dậy nổi, mắt trừng lên.

Dật Hiên cúi xuống nhìn Hi Nhiễm vẫn tựa đầu vào vai mình, ngủ say, hơi thở đều đặn.

Cậu chần chừ một lúc, cuối cùng đành nhẹ nhàng đưa tay chạm vào vai cô, khẽ lay: " Dậy đi, đến nơi rồi " Giọng cậu trầm nhưng dịu dàng.

Hi Nhiễm khẽ nhíu mày, đôi mắt mơ màng mở ra. Ban đầu cô còn chưa nhận thức được mình đang ở đâu, nhưng hơi ấm từ bàn tay cậu trên vai khiến cô nhanh chóng tỉnh táo.

" Đến rồi à? " Cô hỏi, giọng vẫn còn ngái ngủ.

Xuống thôi " Cậu đứng dậy trước nhưng lúc đứng lên vai trái của cậu đã bắt đầu tê cứng.

Cả cánh tay lẫn bờ vai đều nhức mỏi vì Hi Nhiễm tựa vào suốt quãng đường dài, trong thời gian đó cậu không hề động đậy sợ làm cô tỉnh giấc.

Cảm giác máu lưu thông trở lại làm vai cậu đau nhói nhưng Dật Hiên vẫn đưa tay đỡ cô dậy, bình thản như không có chuyện gì xảy ra.

Hi Nhiễm vội vàng đứng lên, có chút lúng túng chỉnh lại tóc và áo. Lúc ngẩng lên nhìn thấy cậu lặng lẽ xoa vai, cô bỗng nhận ra điều gì đó: " Vai cậu làm sao thế? ".

Dật Hiên khựng lại, cố gắng tỏ vẻ bình thường: " Không sao, cậu xuống xe trước đi, tớ đi lấy hành lý ".

Nhìn bóng lưng cậu bước đi, vai hơi cứng nhắc, cô thoáng đỏ mặt. Một người lạnh lùng như cậu lại sẵn lòng ngồi yên để cô tựa vào ngủ, chịu đựng đến mức vai tê mỏi thế này.

Khu vực lấy hành lý không quá đông, chỉ có vài người đang đứng chờ. Dật

Hiền đi trước, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm hành lý của cả hai.

Âu Dương Thiên đang cùng Tình Nhi nói qua nói lại. Cậu đẩy mạnh vali trong tay sang phía Tình Nhi: " Tớ không thèm nói với cậu nữa, tự xách hành lý đi nhá ".

Chiếc vali bất ngờ trượt tới, khẽ đụng vào chân Hi Nhiễm đứng cạnh Tình Nhi.

" Á... Vali đập vào chân làm cô khẽ kêu lên một tiếng rồi đỡ lấy.

Tình Nhi vội vàng kéo sang, nói: " Đụng trúng Hi Nhiễm rồi kìa ".

Dật Hiên vừa quay đầu lấy hành lý thì đúng lúc bắt gặp cảnh ấy, cậu ném balo mình vào người Âu Dương Thiên, giọng nói tỏ ra giận dữ: " Muốn chết à?".

"Ơ, xin lỗi nhé! Mình không cố ý đâu " Âu Dương Thiên kinh sợ, ánh mắt tỏ ra vô tội.

Hi Nhiễm vội nói: " Không sao đâu ".

Vừa nói cô vừa xoa chân mình, lúc bị đập vào có hơi đau một chút nhưng bây giờ thì hết rồi.

Cẩn thận chút đi " Ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao sắc lướt thẳng về phía người kia, giọng thấp và không lớn, nhưng từng từ lại toát ra sự nghiêm khắc và khó chịu rõ ràng.

Hi Nhiễm ngạc nhiên, vội kéo tay áo cậu, nhẹ nhàng nói: " Thật sự không sao mà".

Âu Dương Thiên nghiêng người, chắp tay trước ngực, tội nghiệp nói: " Hi Nhiễm tốt bụng, cho tớ xin lỗi nha ".

Không sao không sao " Hi Nhiễm cười nói.

Duệ Khải ung dung nhìn Âu Dương Thiên đang khúm núm, kéo dài câu chữ mình ra,nói:

' Ngu.....ngốc ".

Dật Hiên liếc xuống đôi chân cô như muốn kiểm tra xem có bị thương hay không.

" Đau không? " Cậu hỏi, giọng đã dịu xuống nhưng vẫn ẩn chứa sự lo lắng.

Không sao thật mà " Cô khẽ đáp, cố nở một nụ cười trấn an cậu.

Dật Hiên không nói gì thêm, chỉ nhíu mày rồi đi về trước.

Các chàng trai đứng trước sảnh nhà ga đợi các cô gái đi vệ sinh.

Âu Dương Thiên nhìn mọi người xung quanh, nói: " Không biết con gái ở Bắc Kinh có xinh không nhỉ? ".

Duệ Khải đáp: " Quê ngoại của Dật Hiên ở đây cơ mà. Hỏi cậu ấy là biết liền

Ba người còn lại đều chăm chú nhìn cậu, như thể muốn biết câu trả lời của một người vốn nổi tiếng lạnh lùng, ít khi bày tỏ cảm xúc. Một chặp lâu, cậu không thèm ngẩng đầu lên, chỉ mở miệng nói. Giọng trầm và bình thản như thường lệ:

" Ma chê quỷ hờn ".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.