Dật Hiên đưa Hi Nhiễm về lại nhà, cả hai đi song song vào con hẻm quen thuộc trong bầu không khí yên tĩnh. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, ánh sáng nhẹ nhàng hắt lên những con đường vắng, phản chiếu hình bóng cả hai trải dài trên mặt đường. Cậu bước chậm rãi, thỉnh thoảng nhìn sang cô để xem cô như thế nào, ánh mắt cậu từ khi nói ra câu đó liền lập tức hiện lên cỗ sắc bén hơn bao giờ hết. Nhưng trong đôi mắt ấy, vừa có sự dịu dàng bảo vệ, vừa có ngọn lửa sẵn sàng làm mọi thứ để cô được an toàn và xoa dịu nỗi đau mà cô phải chịu đựng suốt ngày hôm nay.
Tiếng ếch kêu và những làn gió mang theo hơi lạnh khẽ thổi nhẹ nhàng qua tán lá, qua tai người tạo nên âm thanh xào xạc giống như chúng đang tạo một bản nhạc của riêng mình trong đêm khuya.
Khi đến trước cửa nhà, cả hai đứng lại, cậu đút hai tay vào túi quần quay lại đối diện cô.
Ngày hôm nay mệt rồi, ngủ sớm đi, đừng bận tâm đến những chuyện kia nữa
Hi Nhiễm cúi đầu, gật nhẹ đầu một cái.
Nghe tớ nói gì không? ".
Cô khẽ ngước đôi mắt long lanh lên nhìn cậu, giây sau mới hiểu ra được vấn đề: " Nghe rồi ".
Cơ mặt cậu lúc này mới dãn ra được chút ít, Dật Hiên hất mắt vào trong nói: Vào nhà đi, đứng ngoài này lạnh lắm ".
'Được, cậu về cẩn thận " Hi Nhiễm cũng không nán lại lâu, quay người lại đi vào trong.
Ở phía sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-ha-nam-ay/3723569/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.