Căn nhà hoang nằm lặng lẽ giữa cánh đồng mênh mông, xung quanh cỏ mọc um tùm. Bên ngoài tường gạch bong tróc, những mảng rêu xanh bám quanh giống như dấu vết của thời gian đang ăn mòn từng viên gạch.
Mái nhà không đàng hoàng, nhiều chỗ thủng to nhỏ. Các cửa sổ không còn kính, chỉ còn những song sắt han gỉ, bao quanh bởi những dây leo dại.
Bên trong, không gian tối tăm và ngột ngạt vô cùng. Ánh sáng yếu ớt của mặt trăng vào ban đêm từ bên ngoài hắt vào, len lỏi qua những mái tôn nghèo xập xệ chỉ đủ để lộ ra nền nhà lót gạch vỡ vụn, phủ đầy bụi và lá khô.
Những chiếc ghế gỗ, bàn cũ đổ nát nằm lăn lóc khắp nơi, như thể đã bị một trận bão vừa mới quét qua với cường độ cực kì mạnh.
Mùi ẩm mốc và cỏ dại xông lên nghe thật kinh tởm cùng với âm thanh của côn trùng ẩn mình đâu đó trong các khe hở đôi lúc kêu lên. Thỉnh thoảng, tiếng cú đậu trên các cành cây vang vọng từ xa góp phần làm căn nhà hoang thêm phần lạnh lẽo không kém phần ma mị.
'Cậu chủ, người vào được không? " Tiếng người bên ngoài vang lên, nghe như vừa cung cấp kính vừa khép nép: " Hay là để bọn thuộc hạ xử lí hộ người ".
Không cần " Giọng người đứng đầu không cao, không thấp, nhưng chứa đựng một sự quyền uy không thể cãi lại, như thể bất kỳ sự phản kháng nào cũng sẽ bị nghiền nát dưới sức mạnh của từng từ.
Cậu giơ chân đạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-ha-nam-ay/3725762/chuong-62.html