🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trịnh Đình Dũng bước vào nghe thấy Phương Liên gọi ông là ba làm anh cũng khẽ nhíu mày. Cô gái này là con của chú Lạc sao? Nói vậy cô ấy là vợ hứa hôn của mình à?

"Câu hỏi này để ba hỏi con thì đúng hơn đấy! Con đến đây từ khi nào vậy?"

"Con chỉ vừa đến một lúc thôi. Bảo Ngọc để mình giới thiệu nhé, đây là ba mình. Đội trưởng đội cảnh sát phòng chống tội phạm nổi tiếng nhất thành phố đấy!"

"Con đấy, phô trương thân thế bà vừa thôi. Cô Diệp đã khỏe hơn chưa?"

"Dạ cháu khỏe nhiều rồi, cảm ơn bác đã cứu cháu."

"Cứu cháu không chỉ có mình bác, người công lao to lớn đó là chủ tịch Phó đây."

Từ Minh mỉm cười bước đến bên Bảo Ngọc nhẹ nắm tay cô cười nói.

"Đã ăn gì chưa? Còn khó chịu ở đâu không?"

"Em khỏe nhiều rồi."

"Này, ở đây còn có ba con mình đấy! Hai người có thể ngừng phát cẩu lương không?"

"Người ta tình cảm thắm thiết con ganh tị cái gì? Mẹ con đang tìm con đấy!"

"Tìm con? Không cần hỏi con cũng biết mẹ tìm con làm gì. Con đã nói con không thích cuộc hôn nhân sắp đặt này rồi, cứ năm lần bảy lượt hẹn đi gặp mặt mà người ta có đến đâu. Rõ ràng là không coi chúng ta ra gì? Đã có tuổi rồi mà còn làm giá như vậy, thảo nào ế chồng mông."

Câu nói của Phương Liên làm Đình Dũng há hốc mồm không nói nên lời. Mình già đến thế sao? Không ngờ cô vợ hứa hôn này lại nghĩ về mình như thế. Cũng thú vị đấy chứ! Bấy giờ Phương Liên mới nhận ra sau lưng bà mình còn có một người thanh niên, nhìn cũng đẹp trai đấy chứ! Nhưng nghe lỏm chuyện của người khác mà cười như thế đúng là không lịch sự chút nào. Nghĩ thế cô khó chịu lên tiếng. (1

"Này anh cười gì thế? Anh là ai? Nghe lỏm chuyện người khác vui lắm sao?"

"Tôi..."

Nhìn thấy biểu cảm của Đình Dũng, Lạc Quân Hàn không khỏi phì cười. Hai đứa này vẫn chưa biết mặt nhau sao?



Xem ra con gái mình đã hiểu lầm về chàng rể này rồi.

Tiếng chuông điện thoại của Phương Liên vang lên, nhìn thấy người gọi là mẹ mình cô lại thở dài ngao ngán. Thấy thế, Lạc Quân Hàn liền đưa tay bấm nhấc máy thay con gái. Sắc mặt thống khố của Phương Liên nhìn ba mình đầy trách móc nhưng không nói được gì. Bên kia liền vang lên giọng của Lạc phu nhân.

"Chẳng phải mẹ nói hôm nay con phải ở nhà sao? Con lại chạy dit đâu thế?"

"Con...con có việc bận nên ra ngoài ớt chút thôi ạ."

"Việc bận gì cũng gác lại hết cho mẹ, hôm nay con mà dám trốn thì còn đừng về nhà nữa."

"Con biết rồi. Con về ngay đây."

Phương vừa tắt máy thì điện thoại trong túi của Đình Dũng cũng rung lên, anh cầm lấy điện thoại bước ra cửa vui vẻ nhấc máy.

"Con nghe đây mẹ."

"Thằng con thối, con đang ở đâu thế hả? Hôm nay mẹ đã hẹn với bác gái đến nhà ăn cơm rồi, con mà không đến nữa thì đừng có trách mẹ.

Nghiêng người nhìn vào bên trong thấy vẻ mặt của Phương Liên không hiểu sao Đình Dũng lại cong môi cười thích thú. Tiếng giục của Trịnh phu nhân làm Đình Dũng giật mình.

"Mẹ đang nói chuyện với con đấy? Con có nghe thấy không hả?"

"Con biết rồi, con nhất định sẽ đến."

"Nhớ lời của con đấy! Còn dám thất hứa nữa thì đừng có trách mẹ."

Cúp điện thoại, Trịnh Đình Dũng bước vào nhìn Lạc Quân Hàn nhẹ cúi đầu nói.

"Chú Lạc, cháu có việc nên xin phép về trước ạ."

"Vậy sao? Vậy còn giúp bác đưa tiểu Liên về nhà nhé! Nhớ phải đưa vào tận cửa đấy!"



Nhìn ánh mắt cùng lời nói ẩn ý cái Lạc Quân Hàn, Đình Dũng nhìn sang Phương Liên rồi lại mỉm cười gật đầu với ông. Khi không lại bảo một người lạ mặt đưa mình về nhà, Phương Liên quay sang bà mình trách móc.

"Ba, sao lại bảo người lạ đưa con về chứ! con tự gọi xe về là được rồi."

"Trước lạ sau quen mà, với lại Đình Dũng với nhà chúng ta quen biết rất thân thiết, con không cần lo đâu. Được rồi, hai đứa mau về đi!"

Phương Liên không còn cách nào khác đành quay sang vẫy tay với Bảo Ngọc rồi gượng ép ra về. Đình Dũng gật đầu chào trưởng bối rồi vẫy tay Từ Minh nhanh chóng bước theo sau Phương Liên ra về

Cả đoạn đường trái tim Đình Dũng cứ đập loạn nhịp, lần đầu gặp mặt vợ hứa hôn trong hoàn cảnh bất ngờ này, đúng là có chút căng thẳng. Nói gì cho không khí bớt ngượng ngùng nhỉ!

"Cô... tên là gì?"

"Phương Liên, Lạc Phương Liên."

"Tôi nghe nói cô có hôn ước rồi sao?"

"Anh hỏi chuyện này làm gì?"

"Không có gì, chỉ là nghe chú Lạc từng nói tới rằng cô không thích vị hôn phu của mình, với lại lúc nãy tôi nghe cô nói về hôn phu của mình. Cô có ác cảm với anh ta vậy sao?"

"Anh nghe lỏm cũng không ít nhỉ! Anh ... có quan hệ thế nào với ba mẹ tôi?"

"Cũng có thể nói là thân thiết như người trong nhà."

Thân thiết như người trong nhà? Sao từ trước đến giờ mình chưa từng nghe ba mẹ nhắc đến anh ta nhỉ! Cũng chưa từng gặp qua, hay tại suốt ngày mình cứ chú tâm vào việc học nên không biết.

Nhìn anh ta dáng vẻ cũng rất vừa mắt đấy nhỉ! Nếu như đưa anh ta về nhà để chọc tức lão hôn phu già kia thì sao nhỉ? Chắc hẳn anh ta sẽ tức chết và hủy hôn ngay cho xem, sao mình lại thông minh thế chứ! Suy nghĩ trong đầu làm Phương Liên thích thú cười một mình, không hiểu những suy nghĩ của cô, Đình Dũng liền lên tiếng hỏi. 1

"Cô cười gì vậy?"

"Không có gì, tôi có thể nhờ anh một việc nhỏ được không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.