Từ Minh liếc mắt nhìn người bạn thân đang vênh mặt hờn dỗi, đúng là nếu hôm qua không có cậu ấy chắc hẳn anh và Bảo Ngọc vẫn chưa thể bên nhau được. Vẫn là nợ cậu ấy một lời cảm ơn.
"Cảm ơn."
"Gì cơ, cậu nói gì ấy tôi không nghe rõ!"
"Tôi nói cảm ơn cậu."
"Ôi tai của tôi bị làm sao ấy, không nghe rõ gì cả! Cậu có thể nói lại được không?"
"Tai cậu có vấn đề có cần tôi đưa cậu sang Châu Phi điều trị tai không?"
"Đùa, đùa cậu thôi. Gì mà căng thế! Tôi vẫn thấy ở đây bác sĩ giỏi hơn, hôm khác tôi tự kiểm tra là được. Không
phien den cau."
Tiếng chuông điện thoại của Từ Minh vang lên, anh liếc mắt nhìn sang thấy người gọi là Phó Doãn Kiên thì khẽ nhíu mày. Chẳng lẽ chỗ ba có chuyện gì sao? Nghĩ thế anh vội nhấc máy.
"Có chuyện gì?"
"Anh, em nghĩ anh nên đến bệnh viện một chuyến."
Đôi hàng lông mày Từ Minh nhíu lại, dự cảm trong lòng khiến anh cảm thấy bất an.
"Tôi đến ngay."
Nhìn thấy Từ Minh tắt điện thoại vội vã rời đi, Đình Dũng vội hỏi.
"Cậu đi đâu vậy? Có chuyện gì sao?"
"Tôi đến bệnh viện một chuyến."
"Bác trai xảy ra chuyện gì sao?"
"Đến nơi đã."
Cả hai vội vã chạy đến bệnh viện, vừa đẩy cửa phòng bệnh bước vào phòng đã thấy Phó Doãn Kiên sắc mặt khó coi đang nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ đang quỳ gối dưới sàn, không hiểu chuyện gì anh lên tiếng hỏi.
"Có chuyện gì?"
"Sáng nay em vừa ra ngoài có chút việc nhưng lại quên mang theo điện thoại nên trở lại, bắt gặp ông ta đang lén lút tiêm thứ này cho ba. Em cho người kiểm tra, kết quả đây là thuốc làm tê liệt thần kinh. Anh biết hậu quả là gì rồi chứ?
Nghe Phó Doãn Kiên nói đến đây, Phó Từ Minh tức giận bước đến túm lấy cổ áo ông ta kéo dậy. Cơn thịnh nộ trong lòng khiến anh không kiềm chế được đấm vào mặt ông ta một cú như trời giáng. Như chưa hả cơn giận anh lại tiếp tục bước đến liên tục đánh ông ta. Không chịu được cơn đau ông ta kêu lên.
"Phó đại thiếu gia xin anh tha cho tôi, xin anh tha cho tôi!"
"Nói! Là ai sai khiến ông?"
"Tôi..."
"Không nói đúng không? Là một bác sĩ ông nhẫn tâm tiêm thứ thuốc độc này cho bệnh nhân, ông có xứng với cương vị một bác sĩ không? Nói là ai sai khiến ông?"
"Phó đại thiếu gia xin tha cho tôi, tôi có nỗi khổ không thể nói được."
"Không nói đúng không? Trịnh Đình Dũng gọi cho cảnh sát báo án đi!"
"Được."
Trịnh Đình Dũng liền lấy điện thoại trong túi ra gọi đi, nhưng còn chưa kịp gọi ông ta đã vùng dậy vang xin rối rít.
"Đại thiếu gia xin anh đừng báo, tôi nói, tôi nói."
"Nói mau!"
"Đại thiếu gia xin anh đừng gọi cảnh sát, tôi nói. Là... là Phó phu nhân bảo tôi làm thế?"
Câu nói của ông ta làm Phó Doãn Kiên vô cùng kinh ngạc đứng bật dậy. Cậu không tin đây là sự thật, vội vã bước đến túm lấy ông ta kéo dậy cậu gằn giọng.
"Ông vừa nói linh tinh gì thế hả? Ông dám vu khống cho mẹ tôi sao?"
"Tôi không có, thật sự là Phó phu nhân bảo tôi làm như thế. Đây thật sự là ý của Phó phu nhân, là bà ấy uy hiếp tôi. Tôi làm sao có gan làm việc này chứ!"
Giống như tiếng sét ngang tai, Phó Doãn Kiên vô cùng bấn loạn trước thông tin này. Sao mẹ lại làm vậy? Sao mẹ lại muốn giết ba? Tại sao?
"Ông có bằng chứng không?" Từ Minh lên tiếng hỏi.
"Có, đương nhiên tôi có. Đây là đoạn ghi âm cuộc nói chuyện hôm đó phu nhân bảo tôi làm. Thuốc này cũng là bà ấy đưa cho tôi. Phó đại thiếu gia, tôi đã thành thật khai báo rồi, có thể nào tha cho tôi không?"
Nghe toàn bộ cuộc nói trong đoạn ghi âm, Phó Doãn Kiên càng hoang mang hơn. Đây là mẹ mình sao? Sao bà ấy lại trở nên như thế này? Không, mình nhất định phải gặp bà ấy làm rõ chuyện này.
Nghĩ thế Phó Doãn Kiên hoảng loạn chạy đi. Đình Dũng thấy thế nhìn sang Từ Minh hỏi.
"Có cần giữ cậu ấy lại không?"
"Không cần, để cậu ấy bình tâm một chút. Bắt ông ta giao cho cảnh sát đi!"
"Phó đại thiếu gia, chẳng phải lúc nãy nói tôi khai sẽ tha cho tôi sao?"
"Tôi có nói sao?"
"Phó đại thiếu gia xin anh tha cho tôi, Phó đại thiếu gia!"
Đình Dũng đưa ông ta đi, Phó Từ Minh bước đến ngồi xuống cạnh bên Phó Từ Ân. Bàn tay anh nắm lấy tay ông, ánh mắt nhìn ông thật kỹ như đang muốn kiểm tra xem ông có bị thương ở đâu không? Khóe mắt có chút hoe đỏ anh trầm giọng.
"Ba, con xin lỗi. Ba đã thế này rồi mà con vẫn không bảo vệ được ba. Người đàn bà ấy thật sự quá hiểm độc, con sẽ không để bà ta làm hại ba nữa đâu."
Từ Minh lấy điện thoại gọi đi, đầu dây bên kia vừa nhấc máy ảnh đã lên tiếng.
"Tôi muốn chuyển viện chợ ba tôi. Ngay bây giờ."
Phó Doãn Kiên trở về Phó gia, sắc mặt đằng đằng sát khí hắn bước vào trong. Nhìn thấy Lý Nhã Quân đang nhàn nhã ngồi trên sofa uống trà hắn liền bước đến. Nhìn sắc mặt khó coi của con mình bà ta nhàn nhạt lên tiếng.
"Sao, chịu về rồi à? Có phải đã hết tiền tiêu nên mới chịu về không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]