Tìm đập chân run, tâm trí bấn loạn chính là cảm xúc của Bảo Ngọc lúc này. Anh ấy đang tỏ tình với cô, thật sự đang tỏ tình sao? Cảm xúc này... mình rung động rồi sao? Bảo Ngọc bình tĩnh đã, không được mất bình tĩnh mà nghĩ linh tinh, chẳng qua mày chỉ bị anh ta dọa cho giật mình nên mới như thế thôi. Mau bình lại đi. Cái gì mà hạ thấp tiêu chuẩn chứ! Anh ta là một tiêu chuẩn quá lớn mà mình có mơ cũng không dám nghĩ tới ấy chứ.
"Đại thiếu gia, giữa tôi và anh..."
"Em không cần trả lời anh ngay lúc này, em có thể từ từ suy nghĩ rồi trả lời anh cũng không muộn. Anh chờ được mà, bao lâu anh cũng chờ."
"Tôi..."
Cánh cửa phòng mở ra nhân viên nhà hàng mang thức ăn vào, Từ Minh nắm tay cô kéo cô về phía bàn ngồi xuống ghế. Thức ăn được bày trí ngon mắt, nhưng trong đầu của Bảo Ngọc giờ đây đã không còn chút tinh thần ăn uống nào, đến nhìn anh cô cũng không đủ can đảm nói chi ngồi đối diện anh mà dùng bữa chứ!
Trở về nhà sau bữa ăn, Bảo Ngọc vội bước vào phòng đóng chặt cửa như để bình tâm trở lại. Kiểu gì cô cũng không sao nghĩ được tại sao Phó Từ Minh lại thích cô. Ngày đầu gặp cô đã cho anh ta vào đồn cảnh sát, lần thứ hai gặp cô lại cho anh tắm nước tưới hoa, và liên tiếp những lần sau nữa đều là những ân oán khiến cả hai nhìn thôi cũng chẳng ưa nhau. Đùng một cái anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-gau-la-tong-tai/3701268/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.