Bảo Ngọc nhận được cuộc gọi của Từ Minh không hiểu anh lại muốn bày trò gì, mặc kệ anh cô thu dọn sổ sách rồi bước ra cổng trường, vừa đến nơi đã thấy anh đứng đợi ở đó từ lúc nào. Hình ảnh này dáng dấp này và cả gương mặt điển trai này của anh thật sự đã làm tim cô như lỗi nhịp mỗi lần nhìn thấy, càng lúc cô lại càng phát hiện anh đã thu hút cô đến mức chỉ cần nhìn thấy anh cô cứ như người mất hồn vậy. Con người này sao cứ thích mang nhan sắc ra trêu đùa người khác vậy chứ!
Không những chỉ mình cô bị thu hút, mà cả toàn thể nữ sinh ở đây dường như đều bị anh mê hoặc mất rồi. Không hiều sao khi nhìn thấy nhiều ánh mắt si mê nhìn anh như thế cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu, trong đầu lại có ý nghĩ muốn mang anh cất đi để khỏi ai nhìn thấy nhỉ!
Nhìn thấy Bảo Ngọc đang đứng thừ người nhìn mình, anh nhẹ công môi bước về phía cô. Tất cả những nữ sinh có mặt đều ùa lên sự tiếc nuối khi người anh bước đến không phải là mình.
"Nghĩ gì mà ngây ngốc ra thế? Tôi đẹp lắm sao?"
"Tự luyến."
"Lên xe đi, anh đưa em đi ăn."
"Nhưng tôi còn phải về nhà, dì tôi đang đợi."
"Ăn xong sẽ chở em về, vội gì chứ!"
Không đợi Bảo Ngọc đồng ý anh đã nắm lấy tay cô kéo cô lên xe. Nhìn bàn tay mình được anh nắm chặt trong lòng bàn tay, Bảo Ngọc lại cảm giác ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-gau-la-tong-tai/3701267/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.