Bế Bảo Ngọc trên tay đi khá xa, anh không vào nhà cũng không có ý định bỏ cô xuống, cứ thế chậm rãi bước từng bước một đi về phía trước. Bảo Ngọc nhìn về phía sau không thấy con vật đáng sợ kia nữa liền đưa mắt nhìn anh nói.
"Đại thiếu gia cảm ơn anh, giờ anh có thể thả tôi xuống được rồi."
Câu nói của Bảo Ngọc làm tâm trạng đang vui của anh trở nên cụt hứng. Dù không muốn nhưng cũng đành gượng ép đặt cô xuống, bày ra vẻ mặt lạnh lùng nói.
"Tôi nhớ không lầm cô nói mình từ quê lên, ở quê cô chưa từng nhìn thấy chó sao? Hay là cô đang giả với để lợi dụng tôi, muốn được tôi bế?"
"Ai thèm lợi dụng anh chứ! Ai cũng có nỗi sợ của riêng mình, anh không có sao?"
"Không lợi dụng! Tôi thấy rõ ràng cô đang có mưu đồ với tôi, hết lần này đến lần khác cố tình tiếp cận gần gũi tôi. Sáng hôm qua cưỡng hôn tôi, tối hôm qua thì ngã vào lòng tôi, hôm nay là giả vờ sợ Bánh Bao để tôi bế. Cô nói xem sau bao nhiêu chuyện, tôi có thể tin cô không lợi dụng tiếp cận tôi sao?"
"Ý anh muốn nói là tôi thích anh sao? Đại thiếu gia anh cũng tự luyến quá đấy! Không tự nhìn lại bản thân mình trong gương thử mà xem, sự khó ở lẫn khó ưa khó chiều bày cả ra mặt, cô gái nào mà thích anh chắc chắn là đầu óc có vấn đề rồi."
Nói rồi Bảo Ngọc quay lưng bước vào nhà, Từ Minh vẫn đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-gau-la-tong-tai/3678496/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.