Tiếng hét của Bảo Ngọc làm Phó Từ Minh giật mình giật mình rụt tay mình lại. Ánh mắt vẫn cứ dán chặt lên đôi bàn tay đang xòe ra của mình, anh lúng túng.
"Tôi không... tại cô... tôi..."
"Phó Từ Minh anh là tên biến thái cơ hội xấu xa! Anh mau biến khỏi phòng tôi!"
Không hiểu sao giờ phút này nghe tiếng quát đuổi người của Bảo Ngọc, Từ Minh lại nghe lời mà nhanh chóng rời khỏi. Ra khỏi phòng của Bảo Ngọc, bàn tay anh vẫn giữ nguyên trạng thái cũ khi chạm vào ngực của cô. Ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào tay mình một cách khó tin.
"Mình vừa làm cái gì vậy? Sao mình có thể... Mà không đúng, là cô ấy tự ngã vào người mình, mình chỉ là đỡ cô ấy thôi. Sao trách mình được chứ!"
Vẫn một tâm trạng hoang mang anh đứng bên ngoài phòng của Bảo Ngọc, đầu óc như bấn loạn vì sự tiếp xúc vừa rồi khiến anh cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay mình. Cảm giác khi chạm vào... vừa tay và săn chắc thật. Ý nghĩ trong đầu vừa nghĩ đến anh liền nheo mắt khó chịu vì chính suy nghĩ không đứng đắn của mình. Chần chừ khá lâu anh bước đến gõ cửa phòng cô lần nữa, Bảo Ngọc mở cửa ra thấy anh liền cáu gắt.
"Anh còn muốn gì nữa?"
"Tôi... không, tôi muốn nói với cô là tôi... đột nhìn không thấy đói nữa. Cô không cần nấu mì đâu"
Vừa nói dứt tiếng anh liền bước nhanh về phòng mình. Bảo Ngọc đóng cửa thật mạnh, vừa thẹn vừa giận khiến cô không kiềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-gau-la-tong-tai/3676493/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.