Chương trước
Chương sau
Bảo Ngọc ba chân bốn cẳng chạy thụt mạng vào nhà, mãi nhìn về phía sau nên cô vô tình đụng trúng vào người Lý Nhã Quân khiến bà ta ngã vào tường. Nhận thấy mình đụng trúng người không nên đụng, Diệp Bảo Ngọc hoảng hốt vội bước đến đỡ bà. Lý Nhã Quân tức giận hất tay Diệp Bảo Ngọc quát.

  "Mày bị mù à, đi đứng kiểu gì thế? Gặp ma giữa ban ngày sao?"

  "Xin lỗi phu nhân con không cố ý đâu ạ."

 Thẩm Mỹ Dung nghe tiếng quát của Lý Nhã Quân thì vội chạy ra, thấy Bảo Ngọc đang bị trách mắng thì vội chạy đến che chắn Bảo Ngọc, cúi đầu xin lỗi Lý Nhã Quân.

  "Phu nhân tha cho, Bảo Ngọc mới đến nên chưa hiểu phép tắc. Tôi sẽ nhắc nhở con bé, xin phu nhân bỏ qua cho."

  Ánh mắt như muốn giết người của Lý Nhã Quân nhìn về phía Thẩm Mỹ Dung và Bảo Ngọc làm cả hai không dám ngước nhìn. Chợt có giọng nói phá tan bầu không khí căng thẳng.

  "Mẹ, sao mẹ ở đây lâu vậy?"

Phó Thế Hào con trai của Lý Nhã Quân nhanh chân bước đến, nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của mẹ mình đang nhìn về phía hai người trước mặt, hắn cũng đưa mắt nhìn theo. Hắn thoáng chút ngẩn ngơ khi trước mặt hắn là một cô gái với nét đẹp thanh thuần mộc mạc nhưng lại khiến người khác không thể rời mắt.

 Ánh mắt hắn nhìn cô say mê, đôi môi hắn nhẹ cong lên lúc nào hắn cũng không biết. Hắn chỉ biết giây phút này hắn muốn thời gian ngừng trôi, để hắn có thể được nhìn cô lâu hơn.

 Lý Nhã Quân nhìn ánh mắt si mê của con trai mình đang nhìn Bảo Ngọc, nhận thấy sự khác thường của con trai mình Lý Nhã Quân vội đứng chắn ngang tầm mắt của Phó Thế Hào. Giọng điệu khó chịu bà lên tiếng hỏi.

  "Con đang nhìn gì thế? Vào đây làm gì?"

  "À...dạ, con... thấy mẹ đi gọi anh cả lâu quá nên con đến xem thôi. Dì Thẩm, cô gái này là ai vậy?"

  Thẩm Mỹ Dung nghe hỏi đến tên thì giật mình ngước mắt lên, rồi cũng nhanh chóng cúi đầu trả lời.

  "Dạ thưa nhị thiếu gia, đây là cháu gái tôi vừa từ quê lên ạ."

  "Vừa từ quê lên sao? Thảo nào lại trong lạ mặt như vậy. Cô tên gì?"



  Lý Nhã Quân thấy con trai mình có vẻ chú ý đến Diệp Bảo Ngọc, bà ta liền một lần nữa chắn ngang giữa tầm nhìn của Thế Hào nói.

  "Con hỏi làm gì, mau lên nhà cho mẹ. Còn cô, mau đi làm việc của mình đi. Nếu còn có lần sau thì đừng trách tôi không nương tay đấy!"

 "Vâng thưa phu nhân."

  Thẩm Mỹ Dung vội kéo Diệp Bảo Ngọc đi, ánh mắt Phó Thế Hào vẫn nhìn theo cô một cách say đắm. Lý Nhã Quân vẻ mặt không vui nhìn Phó Thế Hào nói.

  "Đừng nói là mẹ không nhắc nhở con, con nên nhớ thân phận của mình là thiếu gia Phó gia. Mọi cử chỉ hành động của con đều phải suy nghĩ kỹ càng, đừng vì một chút sắc đẹp trước mắt mà quên đi việc lớn."

  "Mẹ, con biết mình phải làm gì mà."

  "Mẹ nói rồi đấy, con là thiếu gia Phó gia. Người con cần theo đuổi và lấy làm vợ là thiên kim tiểu thư nhà quyền quý, danh gia vọng tộc. Chứ không phải thứ hạng gái quê mùa ít học kia, con nhớ chưa?"

  "Vâng con biết rồi."

  "Được rồi, vào nhà thôi."

  Lý Nhã Quân cùng Phó Thế Hào vừa trở lại phòng ăn thì Phó Từ Minh cũng vừa thay xong bộ quần áo bước xuống. Nhìn cả nhà bốn người bọn họ đang ngồi cùng nhau trên bàn ăn, bàn tay Từ Minh khẽ siết chặt lại. Bao năm qua họ vẫn hạnh phúc như vậy dù không có mình sao? Xem ra trong thời gian mình không ở đây ông ta và bọn họ có cuộc sống thật tốt nhỉ. Ánh mắt Phó lão gia rời khỏi tờ báo nhìn về phía cầu thang, thấy Từ Minh vẫn đứng yên đó không nói gì liền lên tiếng hỏi.

  "Còn không vào ăn cơm, đứng đó làm gì?"

Từ Minh không nói gì, chầm chậm bước đến bàn ăn kéo ghế ngồi xuống. Phó Thế Hào nở nụ cười niềm nở nhìn Từ Minh nói.

  "Anh cả, anh về khi nào vậy? Sao không bảo em ra sân bay đón anh."

  "Không cần giả vờ thân thiết như vậy đâu, tôi không quen."

  "Người ta đã không thích thì anh niềm nở làm gì chứ! "Phó Doãn Kiên thờ ơ nói.



  Nụ cười trên môi Phó Thế Hào trở nên gượng gạo rồi tắt dần, Phó lão gia biết Từ Minh không ưa gì mẹ con Lý Nhã Quân nên lên tiếng cho qua chuyện.

  "Đông đủ rồi thì dùng bữa đi."

  "Dạ ba, con mời ba mẹ anh cả ăn cơm."

  Trong bữa ăn, Từ Minh không nói một lời nào. Không khí bữa ăn vô cùng ngột ngạc. Phó Thế Hào lại lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh.

  "Anh cả, có anh về thật hay quá. Công ty dạo này rất nhiều việc, có anh vào công ty giúp một tay, em và ba thật sự rất vui."

  "Tôi có nói sẽ đến Phó thị làm việc sao?"

Phó Từ Minh buông đũa đưa mắt nhìn về phía Phó Thế Hào lên tiếng hỏi. Phó Thế Hào ánh mắt e dè nhìn anh hỏi.

  "Anh... không định đến Phó thị làm việc sao?"

  "Từ Minh, con đã tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi, long bong ở nước ngoài mấy năm chưa đủ sao? Giờ về rồi cũng không muốn đến Phó thị làm việc, con định cứ ăn chơi như thế cả đời sao?"

  "Chẳng phải còn có con trai cưng của ba vẫn giúp ba giải quyết công việc ở Phó thị sao? Tôi có đến đó làm việc hay không cũng có ảnh hưởng gì đâu chứ?"

 "Anh cả, em biết anh có thành kiến với em. Tuy chúng ta không cùng một mẹ sinh ra, nhưng em luôn kính trọng và xem anh như anh ruột. Anh đừng có thành kiến với em nữa được không?"

  "Đóng kịch bao nhiêu năm các người không thấy chán sao? Nhưng tôi thì ngán đến tận cổ vở diễn tình thâm này rồi. Tôi nuốt không trôi nữa, các người cứ tiếp tục ăn đi."

  "Từ Minh, Thế Hào chỉ là quan tâm đến con thôi. Con có cần khó chịu với em mình như thế không?"

Phó Từ Minh vừa bước khởi bàn, nghe lời trách móc của Lý Nhã Quân hắn liền dừng lại. Vẫn một bóng lưng lạnh lùng hắn không nhìn lại nói.

  "Tôi không có người em nào cả. Mẹ tôi chỉ có một mình tôi là con, thế nên dì đừng bao giờ nhắc đến hai từ anh em đó với tôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.