“Mẹ ơi cứu con!!!” Sau tiếng hét kinh hãi của Mộc Tịnh Kỳ là tiếng hộp gỗ rơi lộp độp trên sàn. Cả chiếc hộp bị rơi úp xuống, hai con sâu béo núc luồng dưới lỗ hở bò trên sàn nhà. Mộc Tịnh Kỳ trợn mắt hãi hùng, tay chân luống cuống quơ quào loạn xạ vội bật dậy bỏ chạy cách xa. Khưu Dĩnh Ninh đưa mắt dõi theo Mộc Tịnh Kỳ co mình một góc. Trông thấy mặt mũi cô vì sợ mà tái nhợt đi, anh liền phá lên cười thích thú: “Há há há...”1 Mộc Tịnh Kỳ vừa cảnh giác vừa tức giận trừng mắt nhìn Khưu Dĩnh Ninh thản nhiên dùng tay không bóc sâu, da gà cô nổi lên, lông tơ cũng dựng đứng. Vừa thấy Khưu Dĩnh Ninh cầm sâu định về phía mình, cô liền run rẩy nhanh chóng tìm đường chạy trốn. Xui xẻo thay, Mộc Tịnh Kỳ chậm hơn một bước, bị Khưu Dĩnh Ninh ép trong góc. Cô rụt mình tránh né, mếu máo nhíu chặt cả mặt mày, hai mắt mở to không dám chớp nhìn con sâu trên tay anh đang càng lúc càng tới sát mình. “Cậu... cậu... không giỡn đâu...” Khưu Dĩnh Ninh cười cười gian trấn an: “Sâu bướm đó.” “Bướm con khỉ, cậu mang đi đi!” Mộc Tịnh Kỳ bị Khưu Dĩnh Ninh cầm sâu hù đến mức chân đứng không vững, bất giác ngồi sụp xuống góc bếp, khóc không ra nước mắt. Khưu Dĩnh Ninh mắc bệnh đùa nhây, Mộc Tịnh Kỳ càng sợ anh càng được nước lấn tới. Anh ngồi chổm xuống trước mặt cô, đặt con sâu trong lòng bàn tay đưa tới gần người cô. Mộc Tịnh Kỳ sợ đến nhắm tịt mắt, chỉ mới là đầu ngón tay của Khưu Dĩnh Ninh chạm vào cằm mình, cô đã kinh hoảng hét lớn: “Á... Khưu Dĩnh Ninh!” Người chiếm được ưu thế lúc này là Khưu Dĩnh Ninh vô cùng khoái chí. Có cơ hội tốt, anh không bỏ qua liền dùng sâu đe dọa: “Hứa với anh, chỉ được thích thôi, nếu không anh bỏ sâu vào áo em.”1 Hai hàm răng Mộc Tịnh Kỳ nghiến chặt, vừa mở mắt con sâu béo đã nằm cách mặt không đến một gang tay. Toàn cơ mặt cô nhăn lại cố chịu, hai đuôi mắt nhỏ giọt nước vì sợ. Trôi qua mấy giây Mộc Tịnh Kỳ vẫn cứng miệng không nói, Khưu Dĩnh Ninh vừa đưa tay cầm sâu tiến sát, anh không cần nói thêm lời nào cô đã vội vã gật đầu như gà mổ thóc: “Hứa, hứa, hứa mà...” Đạt được ý đồ, Khưu Dĩnh Ninh nhếch một bên môi đắc ý, thôi không trêu Mộc Tịnh Kỳ nữa mà đem sâu đi cất.1 Nào ngờ, Khưu Dĩnh Ninh vừa đứng dậy xoay người, mông anh bị đá mạnh suýt chút ngã sấp mặt về trước, may thay kịp nắm lấy ghế giữ thăng bằng. Lúc Khưu Dĩnh Ninh quay ngược lại, chỉ kịp nhìn thấy một bóng dáng lướt qua chạy vụt ra khỏi bếp. Buổi tối, Khưu Dĩnh Ninh ngồi ở phòng khách chơi game bằng tay cầm kết nối màn hình tivi, dáng vẻ ung dung gác chân trên bàn thảnh thơi đợi Mộc Tịnh Kỳ mang trái cây ra sau bữa ăn. Mộc Tịnh Kỳ cầm đĩa đựng dưa hấu đỏ tươi được cắt lát ra đưa cho Khưu Dĩnh Ninh. Anh không thèm động, nằm dài tựa lưng vào ghế, há miệng đợi đút. Nhìn dáng vẻ gợn đòn này của anh, Mộc Tịnh Kỳ rít một hơi lạnh giữ bình tĩnh, dùng nĩa xiên một miếng nhét thẳng vào miệng anh. Nếu không phải trước đây anh đối tốt với cô, cô chắc chắn đã không thèm ngồi hầu hạ anh. Cả một buổi bình yên, Khưu Dĩnh Ninh chơi game, Mộc Tịnh Kỳ ngồi bên cạnh đút trái cây tận miệng. Vài lần xoay đầu bất chợt, Khưu Dĩnh Ninh bắt gặp mình bị lườm, anh không nhịn được bật cười bắt bẻ: “Kỳ, anh biết là em để ý anh, nhưng cũng không nên lộ liễu như vậy chứ.” Mộc Tịnh Kỳ dùng vẻ mặt kỳ thị nhìn Khưu Dĩnh Ninh, biểu cảm khinh bỉ một cách rõ rệt. Anh vẫn giữ thái độ thản nhiên, đột nhiên vươn tay nắm tay cô kéo ngã vào lòng anh. Vừa mới bị ôm, Mộc Tịnh Kỳ có ý vùng vẫy lập tức bị Khưu Dĩnh Ninh siết chặt thêm. Anh khép hờ mắt tựa đầu lên đầu cô, tay ôm chân gác cực kỳ tự nhiên. Mộc Tịnh Kỳ chìm trong bất lực, để mặc Khưu Dĩnh Ninh xem mình là gối ôm hơi người. Cứ như thế, không gian tĩnh lặng trôi qua một lúc lâu, lâu đến mức ánh đèn từ bên ngoài ban công chiếu vào dần tối đi. Đây không phải là lần đầu tiên Khưu Dĩnh Ninh ôm Mộc Tịnh Kỳ, nhưng cảm xúc lại khác biệt so với ngày trước. Khi càng trưởng thành, càng hiểu chuyện, đừng nói là một cái ôm, một cái nắm tay cũng đủ khiến người ta khắc ghi cả đời. “Kỳ...” Giọng nói thỏ thẻ như buồn ngủ của Khưu Dĩnh Ninh vang nhè nhẹ trên đỉnh đầu kéo Mộc Tịnh Kỳ thoát khỏi suy nghĩ ngẩn ngơ. Toàn cơ thể cô lúc này không cần dùng lực, sớm đã thả lỏng dựa vào người anh cùng nằm dài trên sofa. Nghe anh gọi, cô chỉ lên giọng một chút trong cổ họng đáp lại: “Hửm?” “Anh mệt rồi.” Trong lời nói của Khưu Dĩnh Ninh lộ sự mỏi mệt, Mộc Tịnh Kỳ vừa hé môi định giục anh về phòng ngủ thì anh đã nhanh hơn, nhẹ nhàng tiếp lời: “Em giả vờ một mình bên ngoài không chịu được cực khổ, quay trở về có được không?”1 Mộc Tịnh Kỳ kinh ngạc đến sững sờ bất động, những cảm xúc chân thật chôn giấu nơi đáy tim dâng trào hóa thành màng nước trong suốt ở mi mắt. Khưu Dĩnh Ninh vẫn giống như một cậu bé, dùng sự đáng thương để lấy lòng Mộc Tịnh Kỳ: “Trước đây anh trẻ con cố chấp không chịu xuống nước hóa giải hiểu lầm, nhưng anh thật sự thích em. Bây giờ, kể cả khi lớn rồi, anh vẫn chỉ thích em.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]