Suốt mấy ngày Tết, Mộc Tịnh Kỳ phần lớn dành thời gian ra để suy nghĩ, cô muốn tìm cho mình một lý do hợp tình hợp lý để thừa nhận tình cảm giữa mình và Khưu Dĩnh Ninh có khả năng. Đáng tiếc, dù nghĩ nhiều đến mức nào, dù biện minh nhiều như thế nào, cô vẫn không thể nào tự lừa dối chính bản thân mình. Qua Tết, đêm trước khi Mộc Tịnh Kỳ tiếp tục quay lại trường đại học ở thành phố khác, Khưu Dĩnh Ninh vẫn chưa buông bỏ khao khát về việc cô sẽ vì anh mà suy nghĩ lại. Từ hôm Mộc Tịnh Kỳ về nhà, đêm nào Khưu Dĩnh Ninh cũng chen chúc nằm cùng cô một giường. Đêm nay, cũng không ngoại lệ. Có điều, cả Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ đều không ngủ được, cứ mãi trằn trọc thao thức lo về viễn cảnh sẽ diễn ra trong tương lai. Đã quá nửa đêm, dưới ánh đèn ngủ nhỏ tỏa ra ánh sáng vàng mập mờ. Khưu Dĩnh Ninh xoay đầu nhìn Mộc Tịnh Kỳ, phát hiện cô vẫn còn thức, anh liền chuyển người nằm nghiêng quay qua cô. “Kỳ.” “Hửm?” Khưu Dĩnh Ninh im lặng vài giây, lời nói ra có chút khó khăn: “Em không thể quên chuyện cũ cho chúng ta một cơ hội sao?” Mộc Tịnh Kỳ không đáp, tâm tư trong lâu vốn đã rối như tơ vò, khi bị đụng trúng càng trở nên phức tạp. Cứ tưởng, cách xa đối phương một thời gian đủ dài sẽ rất nhanh buông bỏ được tình cảm không nên. Nhưng khi gặp lại, bao nhiêu cảm xúc tưởng như nguội lạnh bỗng biến thành củi khô giữa đông rét, bất chấp lạnh lẽo mà bùng cháy. Đợi mãi vẫn không nghe câu trả lời từ Mộc Tịnh Kỳ, Khưu Dĩnh Ninh sốt ruột đến mức xoắn suýt cả tâm can. Anh bất chợt chuyển người đè hẳn một nửa cơ thể lên cơ thể cô, hô hấp cả hai vô tình trở nên nặng nề. Mộc Tịnh Kỳ cựa người, xoay mặt tránh né trước tình huống khó xử có phần nguy hiểm. Như đoán được ý tứ của cô, Khưu Dĩnh Ninh nhanh hơn một nhịp, thoắt cái đã đưa tay bóp được cằm cô giữ lại, ép mắt đối mắt cùng nhau. “Kỳ, rốt cuộc, anh phải làm gì em mới chịu đồng ý buông bỏ quá khứ mà chấp nhận anh?” Không chỉ riêng Khưu Dĩnh Ninh, chính ngay Mộc Tịnh Kỳ cũng rất khổ tâm. Cô muốn buông bỏ khuất mắc trong lòng, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc mình là người thứ ba, cô lại không cách nào nhắm mắt bỏ qua.1 Suốt đêm gần như mất ngủ, điều cuối cùng Mộc Tịnh Kỳ chọn là trốn tránh, nhưng cô cũng đã có quyết định riêng cho tương lai. Nếu sau này gặp lại, Khưu Dĩnh Ninh vẫn dành tình cảm cho cô giống như hiện tại, cô sẽ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên. Sáng hôm sau, Mộc Tịnh Kỳ đáng lẽ phải rời giường đi chuẩn bị để ra sân bay, nhưng Khưu Dĩnh Ninh bên cạnh ôm chặt lấy cô không chịu buông. Biết anh đã thức, có điều nói thế nào anh vẫn nằm ì ra không động đậy. Mẹ Khưu lo Mộc Tịnh Kỳ ngủ quên nên vào gọi, bà vừa mở cửa tầng giường thì va vào mắt bà là thân hình của Khưu Dĩnh Ninh. Thấy Mộc Tịnh Kỳ khổ sở ra mặt chỉ để gỡ tay Khưu Dĩnh Ninh đang ôm ngang người cô ra, mẹ Khưu liền đánh vào người anh mấy cái: “Mau dậy đi, con làm Tịnh Kỳ trễ giờ bay bây giờ!” Khưu Dĩnh Ninh vẫn nhắm mắt nằm đó, mẹ Khưu hết cách phải gọi cha Khưu vào dùng vũ lực kéo anh ra khỏi Mộc Tịnh Kỳ. Đến lúc tách được cả hai ra, mặt mũi Khưu Dĩnh Ninh đã tăm tối đến mức tận cùng của sự chịu đựng.1 Từ lúc ở nhà cho tới khi ra sân bay, bộ dạng Khưu Dĩnh Ninh chán nản không sức sống, lúc đi cũng không còn tinh thần lái xe đành để cha Khưu cầm lái, còn anh dựa vào cửa sổ như kẻ mất hồn. Quả như Mộc Tịnh Kỳ từng nghĩ, tốt nhất không nên để Khưu Dĩnh Ninh tiễn cô, bởi dáng vẻ của anh khiến cô bận lòng lẫn day dứt. Đến tới sân bay đã gần sát giờ xuất phát, Mộc Tịnh Kỳ ký gửi hành lý xong cùng Khưu Dĩnh Ninh và cha mẹ Khưu đến khu vực cổng an ninh. Khi ôm tạm biệt cha mẹ Khưu, Mộc Tịnh Kỳ có cảm giác lại phải xa nhà thêm nửa năm. Nhưng đến lúc chuẩn bị ôm tạm biệt Khưu Dĩnh Ninh, cô bỗng cảm thấy quãng thời gian sắp tới đây như bị kéo dài ra. Ngập ngừng đối diện nhau, khác với Mộc Tịnh Kỳ khó xử không biết tiến hay lui, Khưu Dĩnh Ninh vẫn điềm nhiên đứng yên một chỗ, không để lộ bất kỳ biểu cảm nào ra ngoài. Mộc Tịnh Kỳ bước đến đối diện anh, chiếc khẩu trang trắng sớm đã che nét mặt thật sự của cô. Miệng cô cười không nổi, nhưng vẫn phải cố nâng cơ mặt để đôi mắt cong lên, giả vờ như đang thật sự cười. Ở cổ họng của Mộc Tịnh Kỳ bị cảm xúc làm cho nghẹn cứng. Phải sau vài lần đè nén, cô mới có thể dùng tông giọng bình thường nhất nói lời chào với Khưu Dĩnh Ninh. “Mình đi đây, cậu nhớ chăm sóc bản thân, chăm sóc cho cha mẹ, và còn... hãy trân trọng người con gái đã cùng cậu chờ cậu lớn, để thực hiện lời hứa khi hai người còn nhỏ.” Dứt lời, viền mắt Mộc Tịnh Kỳ đã đỏ hoe lên, cô hít một hơi sâu lấy dũng khí chủ động ôm anh. Khưu Dĩnh Ninh được Mộc Tịnh Kỳ ôm cũng không ngại mà vòng tay ôm lại. Anh cúi đầu, thì thầm bên tai cô: “Đừng nói những chuyện vớ vẩn.” Trong lúc buông nhau ra, Khưu Dĩnh Ninh bất ngờ kéo khẩu trang xuống khỏi mặt Mộc Tịnh Kỳ, hôn phớt lên môi cô. “Ôi... ây cha cha…” Mẹ Khưu vờ ngại ngùng quay mặt chỗ khác tránh né, tay vẫn giơ cao điện thoại hướng về Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ đang tạm biệt nhau mà quay phim.1 Mộc Tịnh Kỳ xấu hổ vội cúi đầu kéo khẩu trang lên, vội chào thêm lần nữa rồi cầm vé đi vào khu vực an ninh. Trước lúc vào sâu bên trong, tựa như có điều thôi thúc lẫn giữ chân Mộc Tịnh Kỳ lại. Cô bất giác xoay đầu nhìn, cha mẹ Khưu vẫn đứng vẫy tay chờ cô đi trước. Rõ ràng là đứng cách một khoảng xa, nhưng dường như Mộc Tịnh Kỳ thấy được ánh mắt hy vọng của Khưu Dĩnh Ninh. Và hình như, trái tim của cô vẫn còn đặt ở chỗ anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]