Suốt mấy ngày Tết, Mộc Tịnh Kỳ phần lớn dành thời gian ra để suy nghĩ, cô muốn tìm cho mình một lý do hợp tình hợp lý để thừa nhận tình cảm giữa mình và Khưu Dĩnh Ninh có khả năng.
Đáng tiếc, dù nghĩ nhiều đến mức nào, dù biện minh nhiều như thế nào, cô vẫn không thể nào tự lừa dối chính bản thân mình.
Qua Tết, đêm trước khi Mộc Tịnh Kỳ tiếp tục quay lại trường đại học ở thành phố khác, Khưu Dĩnh Ninh vẫn chưa buông bỏ khao khát về việc cô sẽ vì anh mà suy nghĩ lại.
Từ hôm Mộc Tịnh Kỳ về nhà, đêm nào Khưu Dĩnh Ninh cũng chen chúc nằm cùng cô một giường.
Đêm nay, cũng không ngoại lệ.
Có điều, cả Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ đều không ngủ được, cứ mãi trằn trọc thao thức lo về viễn cảnh sẽ diễn ra trong tương lai.
Đã quá nửa đêm, dưới ánh đèn ngủ nhỏ tỏa ra ánh sáng vàng mập mờ. Khưu Dĩnh Ninh xoay đầu nhìn Mộc Tịnh Kỳ, phát hiện cô vẫn còn thức, anh liền chuyển người nằm nghiêng quay qua cô.
“Kỳ.”
“Hửm?”
Khưu Dĩnh Ninh im lặng vài giây, lời nói ra có chút khó khăn: “Em không thể quên chuyện cũ cho chúng ta một cơ hội sao?”
Mộc Tịnh Kỳ không đáp, tâm tư trong lâu vốn đã rối như tơ vò, khi bị đụng trúng càng trở nên phức tạp.
Cứ tưởng, cách xa đối phương một thời gian đủ dài sẽ rất nhanh buông bỏ được tình cảm không nên. Nhưng khi gặp lại, bao nhiêu cảm xúc tưởng như nguội lạnh bỗng biến thành củi khô giữa đông rét, bất chấp lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-gau-cua-long-em/956106/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.