Vy Vy quyết định bế Mập vào nhà trước rồi xử lý Tuấn Lâm sau, không để anh nằm ngoài vườn thế này được. Vy Vy chợt nhớ đến anh trai cô, có lần uống say ngủ ngáy vang nhà, sau này cô nào lấy được anh ấy chắc được lên trình nhẫn nại, chứ cứ như cô là muốn sút ngay ra khỏi nhà, nơi nào đó Phong Đạt hắt hơi rõ to mà anh chàng lại nghĩ các chủ nợ chắc đang không ngừng chửi rủa anh. Vy Vy quan sát Tuấn Lâm nãy giờ, chưa biết phải làm sao, cô không đủ sức đưa anh vào. Vy Vy đành lay nhẹ:
"Anh Lâm, dậy đi vào nhà được không, ngủ đêm ngoài này không ổn."
Tuấn Lâm lâu không uống rượu, vì cái tên Trịnh Vỹ hôm nay ép anh uống mà thành thế này. Anh cố mở mắt mà mí mắt nặng trĩu:
"Vy Vy giúp tôi về phòng."
Anh tự ngồi dậy được nhưng nếu để bước đi chắc chắn loạng choạng. Tình thế bắt buộc, Vy Vy đành kéo anh đứng lên, vắt tay anh qua vai cô, một tay cô vòng qua đỡ thắt lưng anh đỡ lấy. Tuấn Lâm có mơ cũng chẳng nghĩ tới, một ngày anh lại phải dựa dẫm cô gái này. Anh cao hơn cô kha khá, vóc dáng mảnh mai của Vy Vy để đỡ được anh phải tốn công không ít. Đưa anh được về phòng là cô đã thở hồng hộc. Đặt được Tuấn Lâm lên giường cũng là lúc trán cô đã thấm một lớp mồ hôi. Phim ảnh nào lột tả cảnh này lãng mạn thì cô phải tố cáo, xàm xí, phi thực tế. Vy Vy vừa rủa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-can-em-noi-tieng-cam-on/2994221/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.