Tuấn Lâm nhíu mi tâm vì cơn đau đầu sau trận rượu vẫn làm anh khó chịu. Trịnh Vỹ gọi điện tới tới:
"Sếp ơi tối qua đã triển được chưa?"
"Triển cái đầu cậu, sắp cho cậu làm không công."
"Má ơi, nghe mùi không ổn tí nào, sếp cứ chờ em, em còn nhiều bài lắm."
"Trịnh Vỹ, cậu bớt tào lao, mai tôi sang Công ty cậu cứ chuẩn bị mà hứng đòn."
"Sếp, em biết anh vẫn là người bao dung mà. Trịnh Vỹ em nguyện dốc hết công lực giúp anh đi tới thành công."
"Thôi thôi bớt luyên thuyên, đi làm việc cho tôi."
"Vâng sếp, mai sếp sang đi, anh em mình bàn chiến lược tiếp."
"Biến."
Ném điện thoại sang một bên, Tuấn Lâm nằm phịch lên giường, hai tay đưa lên xoa thái dương. Làm sao để Vy Vy tiếp nhận anh bây giờ, cảm giác như cô ấy rất miễn cưỡng, là sợ hay là thẹn, cô ấy cứ như vậy khiến anh không thể hiểu, rốt cục là chơi trò mèo vờn chuột đến lúc nào, nếu bây giờ anh tấn công có phải là lúc nhận ngay thất bại, thật khó nghĩ quá đi.
Lại là Trịnh Vỹ lắm chiêu trò, cái gì mà đi leo núi, tăng tình cảm, lại còn kéo cả nhân viên công ty đi cùng:
"Sếp Lâm, anh quá lười tham gia các hoạt động gắn kết tập thể. Anh xem mọi người cũng làm việc vất vả, tổ chức một buổi đi chơi ra ngoài vừa thay đổi không khí vừa tạo được hình ảnh tốt cho anh sao. Vy Vy chưa thấy được hình tượng phong độ ngời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-can-em-noi-tieng-cam-on/2994219/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.