“Vì sao?”.
Nhìn khuôn mặt của Lâm Ảnh, Tiêu Dật nhịn không được mà giơ tay lên sờ.
Vì sao, vì sao cậu lại giống, Linh đến thế này, thậm chí giống hơn cả mình?
Mà Ti Tu Dạ khi nhìn thấy diện mạo thật sự của Lâm Ảnh, lập tức nâng cao đề phòng, hắn nhớ chuyện Tiêu Dật nói về kiếp trước của mình, Tiêu Dật của hiện tại đã không giống với kiếp trước, không có liên quan một chút nào.
“Mình là hình ảnh của cậu, tại sao lại không thể giống cậu chứ”.
Mặc dù Tiêu Dật chỉ nghĩ vấn đề này trong lòng, Lâm Ảnh giống như cảm ứng được tâm tình của Tiêu Dật liền trả lời.
“Mặt của mình, cơ thể của mình, suy nghĩ của mình, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, đều giống Linh như đúc, mình là một vật thí nghiệm kế tiếp sau cậu”.
Lâm Ảnh đưa tay vuốt ve bàn tay Tiêu Dật đang sờ mặt mình, nghiêng đầu, hơi hơi cười.
“Dật Dật còn nhớ một anh chàng ghi chép luôn luôn thích lén lút nói chuyện với cậu không?”.
……………
Nhan Vũ là một người rất lười biếng, sinh ra trong một gia đình phúc quý, lại là con út, mọi sự chiều chuộng đều đổ hết lên người.Nhưng hắn lại suốt ngày đi lăng quăng khắp nơi, gặp chuyện gì vui vui là liền tiến lại gần tham gia náo nhiệt, không có chuyện gì thì về nhà ngủ đến to đầu ra. Từ trước đến nay chưa nghĩ đến việc cố gắng như thế nào, kiếm tiền ra sao, làm sao để được nổi tiếng.
Trong mắt người khác, Nhan Vũ, thật sự làm người ta hận đến nghiến răng kèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-tieu-khuynh-thanh/1575625/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.