Ài, đây là nhóm thứ 5 rồi.
Nhìn đám người nhếch nhác chật vật dìu nhau dưới đất, Ti Hoàn xuy xuy tay.
“Lui xuống nghỉ ngơi thật tốt đi”.
Xem ra, vẫn phải để ta tự mình ra tay.
Đứng ở trong rừng cây tươi tốt bên ngoài lâu đài cổ, xuyên qua chặc cây có thể nhìn thấy hình dáng lâu đài cổ mờ mờ, Ti Hoàn lại một lần nữa thở dài.
“Cũng chẳng biết cái tên Lâm Ảnh này làm gì mà lại chọc vào gia chủ, lại còn có bản lĩnh khiến gia chủ hạ tuyệt sát lệnh nữa”.
Hắn nhìn bốn xung quanh: “Đáng tiếc, một chiếc lưới an toàn giống như tường đồng vách sắt, lâu đài cổ đâu phải nơi có thể dễ dàng xông vào được, nói gì đến chuyện bắt được chủ nhân lâu đài cổ”.
Lúc hắn nhận được lệnh của Ti Tu Dạ đã phái ra 5 nhóm tinh anh, nhưng mà không có nhóm nào mà không phải là: chưa làm được gì đã quay trở về, ngay cả rừng rậm phía ngoài lâu đài cổ cũng không qua được.
Có điều, nghe nói, có rất ít người dám xông vào lớp phòng hộ của lâu đài cổ, thứ nhất bởi vì nó rất khó công phá, thứ hai bởi vì, người có ý định xông vào lâu đài cổ, sống sót không được mấy người.
Nhưng mà, 5 nhóm mà Ti Hoàn phái đi, tuy rằng mỗi người đều mang thương tích nặng nhẹ khác nhau, nhưng không có ai chết.
Ti Hoàn đương nhiên sẽ không tự phụ cho rằng tinh anh Võ bộ của Ti gia là không ai có thể địch được, về vấn đề này có bao nhiêu phần liên quan đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-tieu-khuynh-thanh/1575624/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.