Hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vốn dĩ cả hai vẫn chỉ là người xa lạ. Nhưng có lẽ người ngoài cuộc vẫn là người nhìn rõ nhất, hiểu rõ nhất...
Đột nhiên trên môi Thẩm Thiên Nhạc nở một nụ cười quỷ dị, nhưng rất nhanh chóng cô thu nó lại thay bằng gương mặt hốt hoảng. Có thể nói nó quá giả tạo để lừa người khác, nhưng Cố Ngụy Tiêu hoàn toàn không nhận ra.
Giọng Thẩm Thiên Nhạc run lên: "Tên điên này, mau buông tôi ra." Bên trong xe chật chội, cô bị cơ thể rắn chắc của anh đè lên. Chân Cố Ngụy Tiêu len vào giữa hai đùi Thẩm Thiên Nhạc, váy công sở ôm sát cũng vì thế mà bị vén lên không ít.
Bắp đùi trắng nõn cứ thế lộ ra trước mắt anh, Cố Ngụy Tiêu cười nham hiểm đưa tay nắm chặt lấy đùi cô kéo sát lại người mình hơn. Chỉ trong chốc lát đùi Thẩm Thiên Nhạc hằn dấu ngón tay. "Em muốn buông ở chỗ nào?" Nói rồi anh cúi xuống ngậm lấy vành tai Thẩm Thiên Nhạc.
Đầu lưỡi nóng ấm mơn trớn trên vành tai, Thẩm Thiên Nhạc không kìm được khẽ rùng mình. Cô nhăn mày vùng ra khỏi tay anh. Quay người mở cửa xe.
Tay chưa chạm đến cửa đã bị Cố Ngụy Tiêu kéo mạnh lại, lần này anh bế hẳn cô ngồi lên đùi mình. "Vẫn chưa trả lời câu hỏi mà muốn đi rồi sao?"
"Muốn tôi nói thế nào?" Hoàn cảnh trong xe ngay lúc này nếu để người khác nhìn thấy không chừng lại gây ra hàng tá hiểu lầm. Chi bằng Thẩm Thiên Nhạc nên phối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-soi-len-giuong/2791569/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.