Vì sao sáng treo lơ lửng trên bầu trời phía xa xa, chiếu rọi lên mảnh vườn trồng đầy hoa hồng thân gỗ, từng cánh hoa đỏ rực ướt sương đêm long lanh như hạt ngọc vỡ...
Thẩm Thiên Nhạc nhìn lên bầu trời đầy sao bên ngoài ô cửa sổ, dự vị mềm mại vẫn còn dọng lại trên môi. Ngay lúc này cô dường như có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Cố Ngụy Tiêu vang lên bên tai mình.
Manh Manh lúc chiều qua nhà Lâm Đồng Từ chơi, đến tận bây giờ mới chịu quay về. Thằng bé đẩy cửa chạy nhanh vào trong, vô cùng tự nhiên nhảy lên đùi Thẩm Thiên Nhạc ngồi.
Thẩm Thiên Nhạc khẽ cười, xoa đầu thằng bé.
Đột nhiên Manh Manh lên tiếng: "Con không muốn đến chỗ ông Trương đâu!"
"Sao lại không muốn đến?" Thẩm Thiên Nhạc nghiêng đầu nhìn vào gương mặt phúng phính đang ngồi trong lòng cô.
"Con muốn đến chỗ ông ngoại."
"Ông bận việc nên không chơi với con được... Để hôm khác mẹ dẫn Manh Manh đi chơi! Được không?"
"Hừ...!" Manh Manh phụng phịu quay đầu đi chỗ khác hờn dỗi.
Đột nhiên thằng bé nhớ đến gì đó, nói: "Hôm nay có chú kia đẹp trai lắm, chú đó hỏi con tên gì."
Thẩm Thiên Nhạc bình thản dựa người vào ghế, nhanh chóng đáp lại. "Hừm... con có nói tên mình cho người ta nghe không?"
"Đương nhiên là không... nhưng mà Hoan Hoan nói rồi."
"Con bé nói thế nào?"
"Nói con tên là Thừa Khâm."
"Có nói họ là gì không?"
"Không có."
"Vậy thì được."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-soi-len-giuong/2791571/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.