Cố Ngụy Tiêu cụp mắt xuống, gió lạnh vẫn không ngừng thổi. Mang những hồi ức giấu vào một góc kín ở nơi nào đó, giữa chốn phồn hoa đô thị rộng lớn này.
Sau khi Thẩm Thiên Nhạc về đến nhà, cô liền qua nhà của Lâm Đồng Từ đón Manh Manh về.
Manh Manh nắm chặt lấy tay Thẩm Thiên Nhạc thong dong đi trên con đường nhỏ lát đá vào bên trong, đột nhiên thằng bé dừng lại đứng im tại chỗ. Hai mắt dâng lên hai hàng nước chảy xuống gò má phúng phính.
"Sao lại khóc rồi?" Thẩm Thiên Nhạc cúi người xuống lau nước mắt của Manh Manh đi.
Trong tiếng thút thít, bạn nhỏ Manh Manh nhỏ giọng nói: "Lúc đi học, có mấy bạn nói Manh Manh không có cha."
"Ai lại nói như thế, chỉ là ba bây giờ vẫn còn bận ở một nơi xa xôi nên chưa về được. Ừm... đến Tết năm sau nhất định cả ba người chúng ta sẽ cùng nhau đón Tết có được không?" Cô ôm thằng bé vào lòng, dỗ dành nói những câu nói ai nghe vào cũng biết là để lừa trẻ con. Thẩm Thiên Nhạc có lẽ cũng muốn giống như Manh Manh, chỉ là một đứa trẻ vô lo, vô ưu. Nghe một câu nói ngọt ngào liền gật đầu tin ngay...
Nhưng thực tại khốc liệt bắt cô phải thay đổi bản thân, trở thành một con người khác. Không cho phép cô tỏ ra yếu đuối, không cho phép cô giống Manh Manh bé bỏng. Từng thứ một, từng thứ một Thẩm Thiên Nhạc đều biết rõ nhất. Cô đã biết rất lâu rồi, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-soi-len-giuong/2791565/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.