"Cô thật sự muốn biết sao?" Tư Lan nâng bình trà lên rót đầy vào tách cho Thẩm Thiên Nhạc.
Bà nhìn cô chăm chú, đôi tay cầm bình trà thoáng run lên. Đến cuối cùng vẫn không kìm được mà nói ra tất cả.
Giọng bà nhẹ bẫng: "Mọi chuyện diễn ra cũng vô cùng thần kỳ theo một cách chưa từng ai nghĩ đến. Cậu Cố trước đây vẫn luôn cười đùa vui vẻ, chưa một lần khóc hay cáu giận vì bất cứ chuyện gì như những đứa trẻ khác. Được sinh ra trong hào môn có mấy ai không kiêu ngạo, nhìn đời bằng con mắt khinh thường. Nhưng cậu ấy lại khác, biết suy nghĩ cho người khác lại còn tốt bụng vô cùng." Tư Lan nhìn khói trắng toả ra từ ấm trà, mắt bà cay sè, giọng nói bắt đầu lạc đi.
"Cho đến năm ấy, những chuyện kinh khủng đến nhường nào đã ập đến đứa trẻ chỉ mới mười lăm tuổi. Cả biệt thự Cố gia được nhuốm bởi máu tươi của ông bà chủ. Chồng tôi... ôm cậu ấy bỏ trốn, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay của kẻ thủ ác."
Bà ngước lên nhìn một lượt khắp trang viên vắng lặng, dường như có những hình ảnh quen thuộc vẫn luôn hiện hữu ngay trước mắt. "Trước đây mỗi khi hè đến, cả Cố gia sẽ cùng nhau đến đây, lúc nào tôi cũng có thể thấy được nụ cười rạng rỡ trên mặt họ. Năm ấy cậu Cố học đàn đến mức tay không cẩn thận để bị thương chỉ vì muốn tặng quà sinh nhật cho bà chủ. Cậu ấy vừa tốt, gương mặt cũng đặc biệt tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-soi-len-giuong/2791563/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.