Đứng trước cửa nhà một hồi lâu vẫn không ai mở cửa, ngay cả điện thoại Thẩm Thiên Nhạc cũng không nghe. Cố Ngụy Tiêu lo lắng đến mức phát điên. Nhất định không thể để cô ấy xảy ra chuyện.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông khiến Cố Ngụy Tiêu trở nên mất bình tĩnh. Nhưng ngay sau đó dãy số kia liền dập tắt hi vọng của anh.
Giọng Hứa Quân Nhu vọng đến từ trong điện thoại: "Cậu... đến nhà kho gần khu ngoại ô phía Tây thành phố đi."
"Bà có ý gì?"
Tiểu Nhạc, con bé đang ở đó."
"Sao lại..."
Lời vừa nói ra đến miệng liền bị Cố Ngụy Tiêu nuốt vào trong. Là Tề Chung, ông ta đang thừa thời cơ đánh lạc hướng anh. Tề Chung vẫn luôn muốn giết anh. Lần này Tề thị đi đến bước đường cùng, căn bản chẳng có thứ gì có thể cứu nổi. Ông ta ra điều kiện cũng chỉ là cái cớ bên ngoài, cái ông ta cần không phải bằng chứng mà là mạng của anh.
"Cô ấy ở đó bao lâu rồi?"
"Tôi không rõ, chỉ là địa điểm định vị vẫn luôn ở đó... Tôi sẽ gọi người đến."
Cố Ngụy Tiêu tắt điện thoại, quay lại xe đến thẳng đến nơi đó. Đúng như địa điểm Hứa Quân Nhu nói, nhưng nơi này hầu như chỉ có cỏ cây, ngay một bóng người cũng không có.
Anh dừng xe lại, mở cốp ra lấy một khẩu súng bên trong.
Cố Ngụy Tiêu nheo mắt nhìn lối mòn nhỏ đi vào. Phía trước không xa là một nhà kho sừng sững giữa đêm đen. Tiếng cây cối xào xạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-soi-len-giuong/2791517/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.