Cố Ngụy Tiêu gầm lên như con ngựa tuột khỏi dây cương. Ánh mắt đỏ ngầu sắc lẹm chiếu lên người đàn ông nhếch nhác ngay trước mặt: "Rốt cuộc ông muốn cái gì, như vậy vẫn chưa đủ sao?"
Ông bắt một đứa trẻ để uy hiếp tôi, thậm chí xém chút nữa cô ấy đã bị đám đàn ông bẩn thỉu kia chạm vào...
"Đương nhiên là chưa, chỉ khi mày chết, mày chết rồi thì mọi chuyện mới có thể kết thúc hoàn hảo." Tề Chung cười, cười rất nhiều, cười đến mức như một kẻ điên muốn chốn chạy khỏi thực tại.
"Ông điên thật rồi..." Cố Ngụy Tiêu tay vẫn ôm chặt Thẩm Thiên Nhạc, lao đến đạp cho ông ta một cước.
Tề Chung run rẩy ôm bụng bò ra nền đất lạnh. Ông ta ho khù khụ không ngừng, càng ho âm thanh càng đứt đoạn.
Anh xoay người bế Thẩm Thiên Nhạc đi thật nhanh, ra đến cửa nhà kho đột nhiên một đám người xuất hiện bao vây cả hai người.
Một tên tiến lên, trên tay là con dao lao đến. Cố Ngụy Tiêu nghiêng người né được. Anh chạy nhanh đến một phía khác đặt Thẩm Thiên Nhạc xuống. Giọng nói run lên đầy lo lắng: "Em... ở yên tại đây, không được đi chỗ khác biệt chưa?"
Thẩm Thiên Nhạc nhìn anh, ậm ờ vài tiếng. Đột nhiên phía sau tên kia lao đến, mũi dao sắc bén ánh lên tia sáng lao thẳng về phía Cố Ngụy Tiêu.
Thẩm Thiên Nhạc lúc đó không thể nghĩ được gì khác, cô nắm lấy cổ áo anh kéo xuống, còn mình thì lao lên phía trước hứng lấy lưỡi dao sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-soi-len-giuong/2791516/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.