"Nghèo như chiếc lárụng xuống dòng sông, nước đưa tới đâu mình theo tới đó! Huống chi bây giờ lạigặp lúc giặc đánh lung tung..."
Hôm chúng tôi gặp phường săn cá sấu ở quánrượu ông già lùn, nghe tía nuôi tôi nói như vậy, tôi cứ tưởng là ông nói cho cónói vậy thôi. Đâu ngờ ông nói vậy mà có vậy thật. Giạt vào xóm chài chưa đầy batháng, ngôi lều mới dựng lên chưa ấm chỗ, má nuôi tôi chưa thuộc khắp mặt nhữngngười đàn bà quanh quẩn ở khúc sông này, thì chúng tôi lại trở về cuộc sốnglênh đênh. Mấy hôm nay, dân đánh lưới hàng về cứ nhao lên là Tây sắp tiến vàovùng U Minh hạ, theo đường con sông này. Ca-nô do thám của nó đã thập thò ngoàivàm sông Cán Cạy. Những buổi trời lặng gió, tiếng tàu giặc chạy xình xịch tậnngoài vịnh biển vọng thấu tận đây, nghe rõ mồn một. Buổi chiều hôm kia, ca-nôxích hầu của nó tắt máy thả trôi theo nước vào tới vịnh Bần Cùi, bắt mất haingười câu tôm. Sáng hôm sau, hơn tiểu đội giặc cải trang giả làm thường dân,bơi xuồng thọc sâu vào đầm Le Le, đã bị dân quân tự vệ phục kích bắn chết mấythằng. "Con đầm già" ngày nào cũng vè vè lượn sát xuống ngọn cây vàbữa nay nó dắt hai chiếc tàu há mồm vào sắp tới đây rồi. Khói nhà cháy đã dựnglên từng bựng ở mạn Bần Cùi. Thiên hạ đã nhốn nháo tản cư. Tía nuôi tôi đãquyết định ở lại đây.
Giặc tới thì theo anh em dân quân tự vệ, dukích đánh lại nó. Không lẽ cứ chạy mãi. Ai cũng chạy thì thà dâng đất này chonó, bày chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-rung-phuong-nam/3992835/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.