Chỉ trong vòng không đầy hai tháng, mà đã có haitên Việt gian gián điệp lợi hại và một thằng Pháp bỏ mạng vì tên tẩm thuốc độc.Thứ vũ khí thô sơ thời Trung cổ, lặng lẽ từ trong cành xanh phóng ra, đem lạicái chết bất thình lình không phương cứu chữa - sự việc ấy đã gieo vào đầu ócbọn giặc đang cầm những khẩu súng hiện đại trong tay một nỗi khiếp đảm khôn lường.Càng sợ, chúng càng lồng lộn lên một cách dữ dội để tự trấn tĩnh và động viêntinh thần bọn ngụy. Chúng đưa thêm tới ba tiểu đoàn, mở những cuộc càn quét báothù liên miên khắp các vùng rừng chung quanh. Những ngôi lều của thợ đốn củi ởtít mãi trong rừng sâu cũng bị chúng mò tới đốt trụi. Chúng bắt dân phải dỡ nhàvề ở chung quanh đồn để làm vòng rào người, và đóng thêm bốn lô-cốt ở mấy nơihiểm yếu dọc bờ sông. Ngôi lều của tía nuôi tôi cũng đã làm mồi cho ngọn lửacủa giặc Pháp. Cả nhà chống thuyền sống lay lắt qua ngày trong các vùng đầm lầyvà trong các khu rừng ngập nước.
- Đànhphải đi về vùng U Minh hạ thôi, ông à!
Mộthôm má nuôi tôi thở dài, bàn với tía nuôi tôi như vậy. Bà ngồi trong mui thuyềnchật chội, nhìn ra những làn mưa trắng tuôn mù mịt xuống ngàn xanh, chậc lưỡi.
- Chỉ lo cho hai thằng bé. Dầm mưa dãi nắngthế này, rủi chúng ốm đau nằm xuống thì lấy gì mà thang thuốc!
- Mười mấy năm trời, quen thuộc ở đây, tôikhông nỡ bỏ đi...
Tía nuôi tôi đáp, giọngrầu rầu.
- Nhà ở đâu tức quê hương ở đó. Vậy trước kiathì ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-rung-phuong-nam/3992834/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.