Tội nghiệp cho hai ông già, ngày nào cũng dắt nhaura đi từ trời còn mờ đất, có khi đến tối mịt mới về. Má nuôi tôi lo lắm: Nhưngbà biết rõ chồng mình hơn ai cả. Khi ông đã quyết một sự gì rồi, thì lời khuyêncan và những giọt nước mắt của bà không thể làm mềm được ý chí của ông Tốt hơnhết là nên im lặng.
Saucái trận phục kích bất ngờ, chết mất tên Việt gian đưa đường lợi hại và mộtthằng Pháp, bọn địch phát quang cây cối dọc ngã ba sông có hơn nghìn thước, bắnchết ba người đàn bà đi thuyền trên sông giữa ban ngày, và yết bảng tại ngã barằng: Ai nộp một cái đầu Việt Minh sẽ được lĩnh một nghìn đồng. Đồng thời chúngcũng ra sức mua chuộc: mỗi người dân bị chúng ruồng bắt về đồn đắp phòng tuyếntrước khi được thả về đều được phát cho ba thước vải, một số thuốc ký ninh vàhai bao thuốc lá "gô-loa" cùng một cái giấy lách-xê-pát-xê.
LãoBa Ngù ở chơi với tía nuôi tôi hơn một tháng mới từ giã trở về Chắc Băng. Khôngbiết có phải lão buồn vì công lặn lội của mình chẳng đem lại một kết quả gì,hay bởi con mụ vợ Tư Mắm đã theo thằng quan ba trở ra chợ Rạch Giá - thế là mấtđối tượng chính - nên lão nản lòng bỏ đi chăng. Tía nuôi tôi từ hôm ấy càng đâmra ít nói, chẳng thiết gì công việc làm ăn, cứ bỏ nhà đi luôn.
Nhiềukhi cả mấy ngày không về nhà. Có về nhà thì lại thắp hương cắm lên bàn thờ rồilại ngồi uống rượu khan một mình.
Mộtsố người ở xung quanh đồn giặc đã lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-rung-phuong-nam/3992833/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.