Lúc này, tôi mới có thời gian chú ý đến Hoa.
Có lẽ vì chuyện đêm nay, nên giờ cô ấy vẫn còn hãi hùng. Trông Hoa mặt cắt không còn giọt máu, cứ thỉnh thoảng lại nhìn tôi đầy nghi hoặc, tôi cũng chỉ biết thở dài.
“Em đoán ra được à?”
“Anh... không bỗng dưng anh đi rồi lại quay lại. Hồi chiều em không rõ là do việc gì, nhưng đến giờ thì dám chắc có liên quan đến chuyện ban nãy.”
Tôi lắc đầu, cười khổ. Thực tình tôi cũng muốn kể cho cô ấy lắm, nhưng ở ngoài đồng không mông quạnh lúc này, trong khi có ma quỷ lộng hành tôi thực không yên tâm tẹo nào. Có gì về nhà cổ hẵng nói tường tận.
Gió đêm như tiếng cười khanh khách, như xa như gần. Trăng khuya tựa ánh mắt lạnh lẽo, không rời không bỏ. Bóng cây, bóng cỏ, bóng nhà hắt lên mặt đất, trong con mắt của người đang hoảng sợ, đều trở thành hình thù quái dị, yêu quái giương nanh, quỷ ma múa vuốt.
Tôi và Hoa lần theo lối cũ, đi đến chân mỏi rã rời, mới phát hiện đã quay lại bãi cỏ bên con mương nước.
“Bị... bị ma dẫn rồi.”
Hoa úp mặt vào ngực tôi, không dám nhìn về phía trước nữa. Có lẽ cô ấy sợ trên bãi cỏ kia bỗng dưng nhảy ra con yêu quái nào đấy.
Từ căn nhà tổ ở làng Kim Xá đi chừng mười phút là ra con mương, đường thẳng băng không cần phải rẽ lần nào cả. Thế mà hai người chúng tôi lại quay về chỗ cũ, chắc chắn không phải chuyện gì tự nhiên. Tôi nuốt nước bọt một cái, sực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/935037/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.