Tôi tỉnh giậy thấy đang nằm trên sập, trên bàn cũng chẳng có ngọn nến nào cả. Kể cũng phải. Tôi đến căn nhà này chỉ mang một túi bánh mì, vài bộ quần áo và một ít tiền mặt. Hôm qua bận bịu đi tìm việc cả ngày, làm gì có thời gian mà mua nến? Có lẽ chuyện đêm qua chỉ là một giấc mơ, do tôi cứ đắn đo chuyện tờ giấy vàng mãi mà thôi.
Tôi vơ một bộ quần áo trong ba lô, đang định đi tắm, thì phát hiện tràng hạt bằng gỗ mà sư trụ trì cho tôi hôm qua đã đứt tung dứt tóe từ bao giờ. Những hạt gỗ tròn rơi vãi cả ra đất. Chẳng có nhẽ giấc mơ đêm qua là thật? Ý nghĩ này làm sống lưng tôi lành lạnh. Chắc không phải đâu. Có lẽ là lỗi sản xuất thôi.
Tôi tự an ủi mình như vậy.
Tôi đang định mò ra cửa thì đã thấy tiếng đập cửa thình thình ngoài ngõ. Dũng đứng bên ngoài, nhìn vào trong sân, có vẻ lo lắng lắm. Thấy anh ta như thế, tôi cũng không muốn để Dũng phải chờ, chẳng kịp vệ sinh cá nhân đã chạy ra.
“Anh Dũng. Tìm em có chuyện gì thế?”
“May. May quá. Anh tưởng chú cũng có chuyện gì.”
Thấy tôi, Dũng có vẻ nhẹ nhõm hẳn, không thèm che giấu gì thở phào một hơi. Mà cái lời anh ta nói ban nãy có vẻ là lạ. Tôi nghèo rớt mồng tơi, trộm có vào cũng chả có gì mà lấy thì có thể có chuyện gì được?
Như đoán được ý nghĩ của tôi, Dũng nói:
“Sư cụ ở chùa viên tịch rồi.”
oOo
Hai anh em dắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/935036/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.