Tôi chưa tả kỹ mặt mày bà ta lần nào, thế mà lão Trung vẫn vẽ ra được giống y sì.
Điều này chứng tỏ lão biết bà cụ từ trước, có lẽ là lúc bà ấy còn tại thế.
Ông Trung không nói câu nào, đứng phắt dậy, bưng cái bát đầy tàn hương trên bàn thờ xuống. Vẻ nghiêm trọng của lão khiến tôi thấy hơi bất an.
E rằng đêm nay lại là một đêm không yên bình.
Chừng nửa tiếng sau đó, lão Trung cứ lục cà lục cục làm chuyện gì đó ở gian chính. Thỉnh thoảng lại nghe mụ Hồng kêu réo la ó, lúc khóc lúc cười.
Tôi nghe ngoài sân có tiếng chân rảo bước thật nhanh, chắc là Hoa đi chợ về.
Thế nhưng tại sao cô ấy lại vội vã như thế?
“Hoa! Chạy nhanh thế? Đưa đồ đây anh xách cho.”
Một giọng nam mà tôi vừa nghe đã thấy ngứa tai cất lên ngoài cửa. Ra thế… Long – tên sếp cũ của tôi đã đến đây rồi.
Nhưng nghe chừng hắn đang theo đuổi Hoa?
Trước giờ tôi chưa từng nghe chuyện này…
Lão Trung xách vào phòng một túi gừng tươi. Lão dùng gừng làm đồng bạc, cạo gió lưng cho tôi, rồi lại lấy mấy lát cho tôi ngậm, cay xè cả lưỡi.
Long ngồi trên sập ngoài gian chính, chắc chắn đã nhìn thấy mặt tôi. Nhưng có lẽ vì ngại ông Trung trông quá bặm trợn, nên hắn không dám vào gây sự.
oOo
Sau khi được ông Trung chữa trị, tôi đã có thể xuống giường đi lại được. Bọn tôi ngồi chung một mâm cơm với Long. Cái tên này hôm nay cũng chải chuốt bóng lộn, ra vẻ lịch thiệp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/935038/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.