Trái với tưởng tượng của Điền Mục, táo quân của ngôi làng ma này không có dáng vẻ oai nghiêm bệ vệ gì mà trông chẳng khác nào một ông già lập dị. Mái tóc bạc phơ hói nhiều chỗ bám đầy tro bếp và bết dính dầu mỡ phủ xuống đôi mắt lờ đờ như người say thuốc lào. Ông táo này dùng đôi tay khẳng khiu xoa xoa cái bụng bia ngập mặt, hỏi: 
“Đây là truyền nhân đời này của nhà họ Điền đây hử?” 
Điền Mục ngờ vực nhìn ông lão, hỏi: 
“Ngài là… táo quân ở làng này?” 
“Và làng Ngô của người sống nữa.” 
Ông ta vừa bổ sung, vừa gõ gõ cái điếu cày bằng tre xuống đất. 
“Nể ông bác mày lắm tao mới chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy này đấy. Hỏi gì thì hỏi nhanh lên, mai tao còn khăn gói lên chầu trời đây.” 
Điền Mục thu hết can đảm, rồi mới dám mở lời. Cho dù chỉ là một chức nhỏ, ông táo vẫn là một vị thần, một sự tồn tại mà các pháp sư như cậu ta không dám tùy tiện phạm vào. Nghe đâu, tổ tiên của cậu ta từng giết một vị thủy thần, mới khiến ông trời nổi giận trừng phạt dòng họ Điền. Từ đó, người nhà họ Điền mất đi mắt âm dương… 
Vậy nên, Điền Mục cho dù có mang kính âm dương trong ba lô cũng không tự đeo cho mình. Vũ Thanh có thể nhìn thấy ma là do kính giúp cô nàng tạm thời mở linh thị - hay con mắt thứ ba, mắt âm dương để nhìn thấy được cả hai cõi. Người bẩm sinh không có mắt âm dương như Điền Mục thì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/935026/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.