Lúc Điền Mục tỉnh lại thì mới phát hiện mình đang bị trói nghiến vào một cái cây bằng gỗ. Cậu ta thử cựa quậy mấy lần xem có giằng được ra không, nhưng vô dụng. Dây trói bằng chão cứng, chuyên dùng để buộc trâu bò thì một chứ mười Điền Mục cũng phải chịu thua. Huống hồ đầu cậu chàng hãy còn đau như búa bổ. Chẳng biết vừa nãy bị ai đánh cho một cái mà Điền Mục bất tỉnh ngay tại chỗ. 
Cái cây trói cậu chàng bắt đầu lắc lư lên xuống, khiến cậu ta đoán rằng chắc mình đang bị ai vác đi như người ta vác mía đây. Điền Mục bất chợt nghĩ tới Vũ Thanh, bèn gắng gượng nén cơn đau đầu lại, nghển cổ lên nhìn quanh quất xem có bóng dáng cô nàng đâu đây không. 
Vũ Thanh cũng bị trói như Điền Mục, mấy vòng thừng chão, vào một cây gỗ. Lúc này cô nàng vẫn chưa tỉnh lại. 
Mà thứ vác cô ta là… 
“Lợn???” 
Điền Mục thầm nghĩ, không khỏi hoảng hồn vì những gì mình thấy. 
Té ra, thứ đang khiêng Vũ Thanh nhong nhong đi trên đường là một con lợn, hay nói cho đúng là một kẻ đầu lợn mình người. Gã cao chí ít là ba mét rưỡi, mặc một cái áo khoác da rách rưới và quần bò xé gấu. Tuy không nhìn được rõ kẻ đang vác mình là ai, nhưng Điền Mục đoán chừng nếu không phải một tên mặt lợn khác thì cũng chẳng khác biệt gì lắm. Như cảm nhận được ánh mắt của Điền Mục, gã lợn ụt ịt một tiếng, nhìn sang với nét mặt đâm lê: 
“Nhìn cái giề?” 
Gã dùng giọng mũi, cứ khọt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/935025/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.