Vũ Thanh đeo kính âm dương, hé cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Lúc này, trước cổng nhà cô nàng đã đứng sẵn mấy chục người, mặt không có chút thần thái hay biểu cảm nào, cứ như xác chết vậy. Quanh thân người nào cũng có một quầng sáng xanh lục tựa như lân tinh, Vũ Thanh vừa nhìn đã thấy lạnh gáy.
Cô nàng nhận ra thằng Quang, anh Quân, con Trang con Đào và bà Mai, còn những người khác thì trên mặt như phủ một tấm khăn tối đen, chẳng nhìn rõ được ai với ai. Chỉ biết người nào người nấy đều đứng thẳng đuột, hai tay để sát cạp quần cứ như đang chào cờ. Con Đào thỉnh thoảng lại nhoái cổ lên khỏi hàng rào, nhìn vào trong sân bằng đôi mắt trắng dã không lòng đen. Thằng Quang cứ chốc chốc lại mờ đi, đến độ có thể nhìn xuyên qua mặt nó và thấy được mặt đường, hoặc bức tường nhà bà Mai.
Từ trên cao, Vũ Thanh còn nhìn rõ mồn một những người đứng trước cửa nhà mình chẳng ai chạm chân xuống đất cả.
Mấy chục người này… không một ai là người bằng xương bằng thịt cả.
Cô nàng mím môi, chuyện đã đến nước này, chỉ còn cách đâm lao phải theo lao mà thôi. Vũ Thanh đứng nấp sau cửa, cao giọng hỏi:
“Ai đấy ạ?”
Bà Mai nghe vậy thì ngẩng đầu, tóc trắng lòa xòa phủ xuống không hề che đi đôi mắt trắng nhởn. Miệng bà cụ bỗng toét ra đến tận mang tai, nhìn từ xa tưởng như là một vầng trăng khuyết.
“Có người bảo nhìn thấy thằng đi với con chó ở chỗ con, bà thấy không yên tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/935024/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.