Bạch Vân cư sĩ vuốt chòm râu kẽm một cái, sau đó chỉ vào một tờ báo cũ kỹ: 
“Đây rồi! Không sai được!” 
Chỗ lão chỏ vào, bài viết rặt chữ Trung Quốc, mọi người không tài nào đọc nổi. Điền Quý hắng giọng, nói: 
“Hai hóa thạch biết đi các cô mà còn không đọc được à? Hồi xưa nước ta cũng dùng chữ Hán, chữ Nôm cơ mà?” 
Ngạc Kiếm nhún vai: 
“Giời ơi. Cái thời mà người còn chả biết chữ, chú mày trông đợi gì ở một con cá sấu như chị mày?” 
Bản thể của Lê Thị Năm là sấu năm chèo, cô ta nói thế, Điền Quý cũng chỉ biết câm nín. 
Triệu Vân Sam nhếch mép: 
“Cái thứ kiến thức hạn hẹp. Bên Tàu giờ họ dùng chữ mới, giản lược đi nhiều rồi. Lại vào đúng cái thời nước mình kháng chiến, bao nhiêu việc phải làm ra đấy. Bảo tao học bằng cách nào?” 
“Lần sau biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe đi nhé.” 
Điền Quý bị phản bác cho á khẩu, không nói được câu nào, chỉ đành trân trối nghẹn họng. 
Triệu Vân Sam vắt ngang chân, nhìn tên đạo sĩ râu kẽm một cái, nói: 
“Nào! Nói đi. Người đấy là ai?” 
Lão Bạch Vân cư sĩ vội vàng đáp: 
“Xin thưa, là một cô đào hát, ngày xưa cũng nổi tiếng lắm. Cứ như bài báo này thì hồi xưa có một vị đại gia người Nam cưới cô ấy, sau đấy thì không còn tin tức gì nữa.” 
“Thần giữ của? Chẳng nhẽ lại một tên quỷ tiên nữa à?” 
Điền Quý ngồi thẳng dậy, ngón tay gõ lên bàn cồng cộc. 
Trong lần đi phá mộ vua ma, anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/935013/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.