Gần tòa án thành phố có một khu chợ, dân Hà thành vẫn quen mồm gọi là chợ Âm Phủ. Thời kháng chiến, chỗ này là cái mồ tập thể của những người bị giặc giết. Khu mả này động thổ xây công trình bình thường thì không được, nên người ta mới xây nên một khu chợ, chỉ chuyên bán thịt chó. Bởi nhẽ theo quan niệm Á Đông thịt chó, con chó mang tính dương, có thể đuổi ma, trấn âm. 
Lâu dần, người ta gọi cái chỗ âm u ma quái này là chợ Âm Phủ, ngay cả khi hài cốt ngày xưa đã được chuyển đi nơi khác, cái tên này vẫn theo chân khu chợ. 
Điền Quý có một cuộc hẹn đến cái chỗ này, vào lúc ba giờ sáng. 
Gió đêm thốc vào các kẽ hỡ trên áo khoác làm anh chàng run bắn cả người. Điền Quý đứng một mình dướt cột đèn đường thứ ba tính từ đầu phố đi vào, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ đeo tay. Ánh đèn cam cam vàng vàng, mờ đi vì đóng bụi đem lại một cảm giác ấm áp, dù thực tế nhiệt độ chẳng giảm được tí tẹo nào cả. 
Chợ đã tan từ lâu, lái thương cũng còn đang say giấc, thế nhưng lúc này, loáng thoáng có những bóng người đen đen, mờ mờ ẩn hiện, lững thững đi lại dọc theo các gian hàng. Khu chợ “nhộn nhịp” đầy những bóng đen, thế nhưng không hề có lấy bất cứ một âm thanh nào phát ra cả. Từ đầu chí cuối, chỉ có tiếng thở đều đều của Điền Quý, và tiếng bóng đèn đường thỉnh thoảng lại chập một cái. 
Anh chàng chờ qua ba giờ, rồi mới ngỗi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/935012/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.