Chương trước
Chương sau
Bố của Huệ là một ông lão rắn rỏi, quắc thước, mày rậm, mắt to, mặt vuông chữ quốc. Lúc này, ông đang mặc một cái tạp dề trắng tinh, tay bưng hai đĩa thức ăn còn đang bốc khói nghi ngút. Đôi mắt ông ta sáng và sắc, như mũi dao phản chiếu ánh đèn, quét qua bàn ăn một lượt.
“Đông thế à? Cứ tưởng một đứa hai đứa thôi chứ.”
Bố của Huệ đặt đồ ăn lên bàn, cất giọng khô khốc. Hai món ăn rất đỗi bình dân, một là bắp cải cuốn thịt hấp, một là rau muống xào tỏi, không cầu kỳ cũng chẳng hoa mỹ gì.
Ông lão vừa nói dứt câu, thì lập tức quay lưng bỏ vào nhà bếp, không nói thêm một chữ nào nữa.
Mẹ của Huệ cười, nói:
“Các cháu đừng chấp ông í. Lão ấy kiệm lời từ hồi còn trẻ, không biết thể hiện cảm xúc ra ngoài.”
Cô diễn viên thì không nói tiếng nào, tự giác lấy môi xới cơm vào bát mời khách.
“Mắt bác bị thế này lâu chưa hả bác?”
Điền Quý hắng giọng, hỏi.
Anh chàng không ngờ rằng bữa cơm mà cô Huệ mời lại là bữa cơm gia đình, đến tận nhà cô ấy ăn, thành ra lúc này cả bọn mới không biết phải phản ứng ra làm sao.
“Hơn hai tháng nay rồi cậu ạ. Để lát nữa nhà tôi xin thưa rõ đầu đuôi.”
Mẹ của Huệ vừa nói vừa đưa tay, rờ trên mặt bàn tìm kiếm thứ gì đó.
Lúc này, bố Huệ cũng đã quay lại. Ông bưng trên tay một cái khay gỗ, bên trên đặt một bát tô nằm ngay ngắn, một cái hũ sành bằng dất kiểu ngày xưa.
“Nói bao nhiêu lần không nghe, ham hố làm gì cái nghề xướng ca vô loài đấy để bây giờ mang vạ vào thân hả con? Nghề tổ truyền không đủ nuôi sống mày à?”
Ông lão vừa làu bàu nói kháy, vừa đặt cái khay đang cầm xuống. Điền Quý nghiêng mắt nhòm vào, phát hiện cái bát tô đựng canh rau muống, còn cái hũ là món cà dầm tương.
“Bố ơi. Bây giờ là thời đại đổi mới rồi, sao còn giữ khư khư cái quan niệm phong kiến ấy nữa?”
Huệ phản bác. Có thể thấy được cô ta thực sự có đam mê và yêu thích việc diễn.
“Thôi. Thôi. Hai bố con nhà ông cãi nhau trước mặt khách thì còn ra thể thống gì nữa? Có gì đóng cửa bảo ban nhau, làm thế này người ta cười chết.”
Bà mẹ mắt mờ vừa nói, vừa đưa bàn tay run lẩy bẩy ra, vỗ lên lưng chồng.
Ông cụ hừ lạnh, nói:
“Còn không phải tại nó mà bà mới bị thế này à? Thôi. Tôi nhất quyết phản đối. Sau khi xong việc thì nó không cần đến trường quay trường nướng gì nữa, ở nhà để tôi truyền nghề. Có không kế thừa tổ nghiệp thì cũng để làm nữ công gia chánh.”
“Bố... con đã nói bao nhiêu lần rồi, con không thích những chuyện dầu mỡ chiên xào đấy!”
“Hỏng! Con cái cãi bố mẹ bem bẻm thế này thì còn gì tôn ti trên dưới nữa?”
Điền Quý thấy cuộc cãi vã của hai bố con Huệ đã đến lúc nảy lửa, bèn hắng giọng:
“Hai người khoan cãi vã. Cô Huệ, bây giờ nói chuyện được rồi chứ?”

“Để tôi nói...”
Bố của Huệ cúi đầu, thở dài.
Nhà của cô diễn viên Huệ vốn có truyền thống làm đầu bếp, nghe đâu ông cụ cố ba bốn đời gì đó của họ từng làm ngự trù, sau này vào làm rể một ông quan trong triều nên cùng nhà vợ ra bắc, lập nghiệp ở Hà thành. Đến đời của bố Huệ thì từng vài lần được nhờ vào nhà khách chính phủ, nấu nướng tiếp sứ đoàn ngoại giao các nước. Sau ngày hòa bình lập lại, ông cũng về nhà nghỉ hưu, không đứng bếp bán buôn nữa.
Huệ vốn không muốn nối nghiệp gia truyền, mà chỉ thích đi diễn. Ban đầu là làm diễn viên tuồng ở nhà hát, có lẽ vì gương mặt sáng sủa nên được đôn từ hậu cần lên diễn mấy vai phụ nhỏ nhỏ. Cũng vào cái lúc này, có một ông đạo diễn tình cờ đi xem tuồng trông thấy, bèn ngỏ ý muốn Huệ đổi từ sân khấu sang màn ảnh.
“Ban đầu thì cũng không suôn sẻ lắm, nhưng lúc nó vừa thành công thì cũng là lúc bà nhà tôi suốt ngày mơ thấy ác mộng.”
Bố Huệ kể đến đây, thì giọng nói lộ hẳn vẻ bất lực, khuôn mặt đang cúi gằm xuống của ông dường như tối sầm lại. Bả vai ông run lên một thoáng, tấm lưng rắn rỏi cơ hồ còng xuống mấy phần.
“Ác mộng? Bác gái, cháu nói khí không phải, bác kể rõ ra được không?”
Điền Quý quay sang bà mẹ Huệ, hỏi dò.
Mẹ Huệ đánh rơi đôi đũa xuống bàn đánh cộp một cái. Những tiếng lộc cộc, lộc cộc đều đều do hai hàm răng đánh vào nhau bắt đầu vang lên.
“Cơn ác mộng kinh hoàng ấy chắc phải kinh khủng lắm.”
Anh chàng nghĩ bụng.
Thấy mẹ Huệ hoảng sợ như hiện giờ, Điền Quý cũng lấy làm áy náy vì bắt bà ấy phải nhớ lại. Song cũng hết cách. Nếu mẹ của Huệ không kể rõ đã mơ thấy chuyện gì, thì anh chàng chỉ e không có cách nào để tiếp tục điều tra chứ đừng nói là giải quyết.
Bố của Huệ vội vàng đến bên cạnh, đưa tay ôm choàng lấy vợ. Mất một lúc, thì bà lão mắt mờ mới ngừng run lẩy bẩy. Mẹ Huệ gắng gượng mở lời:
“Tôi... tôi nằm mơ thấy... thấy thi thể.”
Điền Quý nhìn lom lom vào mặt dây chuyền đang nằm im lìm trên bàn ăn cơm, mặt mày nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Một sợi chỉ ngũ sắc xỏ qua một vật cứng to bàng ngón tay người trưởng thành, trơn láng nhẵn mịn không thua gì ngọc thạch loạt tốt. Nhưng thứ này không có vân đá, dùng móng tay có thể cạo được ra một lớp bột trắng mịn như bột mì. Anh chàng ngước mắt lên, cất cái giọng è è khô khốc ở cuống họng, hỏi:
“Cô nói lại lần nữa, chị đồng nghiệp của cô đưa cho cô thứ này từ bao giờ?”
“Cũng đuọc hơn một năm nay rồi. Có... có vấn đề gì à?”
Huệ cúi gằm đầu, dường như đang cố gắng lảng tránh ánh mắt soi mói của ông bố.
Cứ theo lời kể của Huệ, thì lúc cô mới đổi nghề cũng trùng hợp là thời điểm người chị đồng nghiệp – cũng tức là bà Mai – nghỉ hưu. Trong buổi tiệc chia tay, bà ta có tặng cho cô Huệ chuỗi dây chuyền này làm kỷ niệm. Từ đấy, sự nghiệp diễn viên của cô này mới lên như diều gặp gió. Tuy không rõ bao nhiêu phần trong lời kể của Huệ là sự thật, nhưng Điền Quý có thể đoán được tất cả tai ương mà mẹ cô ta đang phải gánh chịu chính từ cái mặt dây chuyền này mà ra.
Thứ đang được xỏ chỉ ngũ sắc là một miếng Khuynh Thành Cốt, chính là miếng xương ông lao công mắt quỷ đã lấy ra giúp Hồng Hoa.
Điền Quý hít sâu một hơi, rồi nói:
“Việc mẹ cô bị hỏng mắt có liên quan mật thiết đến vật này. Có gì mong bác bỏ qua, nhưng cái xác bác thấy trong mơ là nữ có phải không? Trông cô ta bây giờ thế nào?”
“Mắt lồi to, tóc dài xù lên như lông nhím, người gầy đét cậu ạ. Mặc một cái áo liệm. Tôi có nhờ ông bạn chuyên vẽ truyền thần ký họa lại ở đây.”
Bố của Huệ vừa đáp, vừa đẩy một quyển sổ nhỏ cho Điền Quý. Anh chàng lật qua từng trang giấy, thấy có ghi chép kỹ càng ngày tháng mẹ Huệ nằm mơ thấy cái xác người, cũng như những tình tiết mà bà nhớ được trong giấc mơ. Ngoài ra, trên các trang giấy còn kẹp giấy chẩn đoán, thuốc thang của bác sĩ, viện tư hay viện công đều có cả.
“Trời đất. Có cái này sao bác không đưa cho con từ đầu?”
“Vì cậu không hỏi.”

Ông đầu bếp nói, mặt tỉnh bơ.
Điền Quý chớp chớp mắt, mồm há hốc. Phượng Ngân ngồi một bên chợt cười phì, ghé tai anh chàng nói nhỏ:
“Sao? Thấy cái thái độ này gợi đòn thế nào chưa?”
Điền Quý hắng giọng, ho khan mấy cái, rồi nói:
“Thế này đi. Ở đây có một cây nến, bác đặt ở đầu giuòng của vợ giúp cháu. Cho đến khi chuyện này kết thúc, trước khi đi ngủ bác cứ thắp nến lên, rồi đậy cái lồng bàn hay gì đấy vào cho nó khỏi bị tắt. Bác lấy bốn con dao, tìm đuọc dao mổ trâu là tốt nhất, buộc ở bốn chân giường. Bao giờ ánh nến chuyển xanh, bác gái gặp ác mộng thì lập tức kiếm lấy một cái gương tay, lấy dao cạo lên mặt kính thì yên.”
“Tôi biết rồi. Thế còn con Huệ? Tôi muốn nó ở nhà tránh cơn giông bão này cái dã, nhưng chỉ sợ nó tham công tiếc việc.”
Mẹ Huệ ngập ngừng một chốc, rồi lên tiếng.
Điền Quý cười, nói:
“Chuyện này đúng là nên làm. Cô Huệ xin nghỉ phép mấy ngày đi, cứ bảo là phải chăm mẹ ốm bệnh.”
“Nhưng...”
Huệ còn đang định nói gì đấy, chắc tiếc bộ phim đang quay dở, song lại dừng lại nửa chừng.
Bố Huệ lại cất giọng khô không khốc:
“Bây giờ tôi đi mượn dao mổ trâu. Không biết cậu có cần tiết trâu không?"
“Trâu tính âm, máu không giúp được việc gì. Chuyện này muốn giải quyết e là không dễ, cháu còn cần liên lạc với vài người. Bác cho cháu xin số điện thoại, bao giờ xong việc cháu sẽ thông báo.”
Điền Quý dặn dò người nhà Huệ xong, mới dẫn hai cô gái quay lại văn phòng, chuẩn bị đối phó với thứ bác gái đã mơ thấy. Quyển sổ ghi chép của bố Huệ anh chàng cũng giữ, để tiện cho việc trừ ma.
Vừa về đến nơi, thì đã thấy có người nào trét mắm tôm đầy cửa, đầy tường. Cũng may bây giờ đã vào đông, trời ít nắng, nên mắm mới không thiu thối lên. Bằng không có lẽ là còn khó ngửi hơn nữa. Trước thềm cửa, cái cặp lồng dì Tư chuẩn bị cũng bị đổ tung tóe, cơm canh văng bê bết khắp nơi.
“Ai làm chuyện thất đức thế?”
Hồng Hoa giật mình, hỏi.
Phượng Ngân ngó Điền Quý, nói:
“Anh vay nặng lãi đấy à mà có người đến nhà đòi nợ thế này?”
Điền Quý nhún vai, cười:
“Thôi bỏ đi. Hai người giúp tôi dọn dẹp qua một chút, tôi vào gọi cú điện thoại.”
Vừa nói, anh chàng vừa nhìn về phía cầu thang.
Ngoài lão Quang ra, chắc không ai rảnh rỗi đến mức đến tận căn phòng ma ám này để mà ném mắm, đập đồ cả. Điền Quý báo án thằng con lão, làm nó phải ngồi tù, lão thù anh chàng cũng là chuyện có thể hiểu được. Dù sao, miễn là lão Quang không đi bô bô cái mồm về cõi âm, về ma quỷ thì Điền Quý cũng không muốn chấp lão làm gì.
Bây giờ, quan trọng nhất là phải điều tra xem mẩu Khuynh Thành Cốt kia bà Mai lấy ở đâu ra, và mục đích của bà ta là gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.