Chạy một hơi được mười dặm đường về phía Tây, Dư Hải Bằng bèn quay sang hướng chính Nam! Lúc này đã sắp tàn canh ba nên bầu không khí càng lúc càng âm u hoang vắng!
Đi thêm năm dặm nữa, Dư Hải Bằng đặt gã nọ nằm dựa vào một thân cây bên cạnh con đường quan đạo dẫn đi khỏi Hán Dương thành!
Chàng tự tay lột bỏ lớp lụa mỏng, mang dung mạo của nhân vật cao niên trên mặt gã nọ ra! Sau khi cất lớp lụa mỏng đó vào người, chàng lại lột bỏ lớp mặt nữ nhân của chàng và mang vào mặt gã nọ! Đúng lúc đó, khi Dư Hải Bằng định sửa lại y phục cho gã thì gã đột nhiên bật lên tiếng rên :
- Ư... ư... ư...
Mừng rỡ, Dư Hải Bằng vừa lay vừa khẽ gọi gã :
- Huynh đài! Huynh đài! Là tại hạ đây! Dư Hải Bằng đây!
Gã gượng mở mắt ra nhìn chăm chú vào gương mặt thật của Dư Hải Bằng! Gã khe khẽ lên tiếng :
- Là ngươi đấy ư? Chúng ta... chúng ta đã thoát rồi sao?
Dư Hải Bằng mỉm cười và trấn an gã :
- Huynh đài nhìn xem! Đây là con đường đi khỏi Hán Dương thành đấy. Huynh đài nghỉ ngơi một lúc cho khỏe. Sau đó muốn đi đâu thì đi. Tại hạ còn phải quay lại đã!
Nói xong, Dư Hải Bằng vươn người đứng dậy định bỏ đi như lời chàng vừa nói.
Gã nọ vội vàng kêu lên :
- Ngươi phải quay lại à? Tại sao chứ?
Dư Hải Bằng chỉnh dung và nghiêm giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma-kinh/3140492/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.