Không biết bao lâu sau đó, khi Dư Hải Bằng hồi tỉnh thì chàng chợt nghe có tiếng ai đó chốc chốc lại nức nở nghẹn ngào! Phần thì đau đớn thấu tâm can, phần thì kinh ngạc ngỡ ai đó đang khóc tiễn đưa chàng, chàng bèn ú ớ kêu rên :
- Ư... Ư...! Là ai... ai đó?
Tiếng nức nỡ nghẹn ngào chợt nín bặt, thay vào đó là tiếng kêu kinh ngạc của một người mà giọng nói khá quen tai :
- Dư Hải Bằng! Ngươi đã tỉnh rồi sao?
Nhớ lại giọng nói đó, và từ chỗ người đó biết rõ danh tự của chàng, chàng bèn hoang mang hỏi :
- Là huynh đài... phải không? Nơi đây là... là đâu vậy? Có đúng là... là tại hạ còn... còn sống đây không?
Tiếng nức nỡ lại vang lên :
- Ngươi còn sống! Ngươi còn sống đó! Còn sư phụ ta và Bốc thúc thúc thì...
- Sao? Nhị vị ... nhị vị lão nhân gia đã... đã ra sao rồi? Không lẽ... không lẽ...
- Ngươi đừng nói nhảm! Ý ta muốn nói là họ đã bị bọn U Minh giáo bắt đi rồi! Nếu lọt vào tay bọn ác ma đó thì lành ít mà dữ nhiều, điều đó không cần đoán cũng đủ biết!
- Có phải huynh đài đã cứu... cứu tại hạ không? Huynh đài đã làm xong... làm xong điều lệnh sư ủy thác rồi... rồi à?
- Hừm! Ta nào đã đi được đến đâu đâu mà ngươi hỏi!
- Vậy thì ... vậy thì... không lẽ đây vẫn là... vẫn là chỗ cũ ư?
- Chứ còn gì nữa! Cũng còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma-kinh/3140491/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.