Chếch ở phía Đông Nam của Hán Dương thành là một khu trang viện rêu phong cổ kính. Nơi này, ngoại trừ một vài dấu tích như cổng tam quan, chễm chệ ở hai bên là hai con thạch sư, như bức hoành phi mà những chữ trước đây được sơn son thếp vàng bây giờ đã mờ phai theo thời gian là những dấu tích duy nhất của một thời liệt oanh của chủ nhân khu trang viện. Còn kỳ dư thì đâu đâu cũng có những biểu hiện của sự hoang phế.
Có chăng là con đường lát đá từ bên ngoài dẫn vào nội viện luôn sạch sẽ, là dấu hiệu duy nhất cho biết rằng vẫn còn có người lưu ngụ ở đây.
Và đêm đêm, cũng như lúc này, một hoặc hai ngọn đèn leo lét cháy khi mờ khi tỏ là bằng chứng hùng hồn hơn để nói rằng khu trang viện cổ kính vẫn còn có hậu nhân.
Ở đâu đó phía sau hậu liêu, dưới đĩa đèn dầu lạc, ngoài tiếng thở khò khè đứt đoạn thì chốc chốt lại có tiếng chép miệng thở dài của ít nhất là hai người.
Hai người này đều là hai vị lão niên tuổi xấy xỉ lục tuần. Và cứ nhìn theo hướng nhìn của hai vị lão niên đó không ai lại không nhận ra tiếng thở khò khè là của một nhân vật thứ ba.
Nhân vật thứ ba này ngoài gương mặt đứng tuổi vẫn còn bình thản, mọi biểu hiện khác như hơi thở gấp gáp đứt đoạn, thân hình chốc chốc khẽ co giật, lồng ngực luôn nhấp nhô... đều nói lên nhân vật thứ ba này đang mang một cơn bệnh trầm kha,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma-kinh/3140487/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.