Do ngôi phạn điếm ở ngoại vi thành Hán Dương, nên chếch về mé tả của phạn điếm là một sân lư bằng khá rộng. Tại đó đứng đối diện với lão Kỳ Thần họ Tống và vị thực khách nọ là một bọn khoảng năm tên do một tên có khuôn mặt như da người chết dẫn đầu.
Mọi người ở bên trong ngôi phạn điếm đã kịp lao đến để nghe lão Kỳ Thần họ Tống lên tiếng nói với bọn kia :
- Những tưởng là ai, nào hay lại là Lưu giáo chủ. Có phải chính Giáo chủ vừa dùng phi châm để sát nhân diệt khẩu không?
Lão mặt da người chết thần sắc không thay đổi, bỗng bật cười cuồng ngạo :
- Ha ha ha... Đường đường là một trong Võ lâm Tứ thần, Tống lão nhị làm như thế không sợ giang hồ chê cười sao?
- Ta đã làm gì?
- Hừ! Miệng hùm gan sứa! Tống lão nhi chỉ giỏi bức hiếp bọn thuộc hạ của bổn Giáo chủ thôi sao?
- Lão thất phu họ Lưu kia...
Nhưng lão Kỳ Thần họ Tống chỉ nói được đến đây thì vị thực khách nọ đang đứng sát bên lão bỗng đưa tay nắm ống tay áo của lão mà giật vài cái, và vị thực khách nọ vội vã chen lời :
- Truy vấn tên đó giết thác cả một lũ giáo đồ U Minh giáo là ta đây. Liệu ngươi có phải là Giáo chủ U Minh giáo hay không mà lại xưng cửa miệng là bổn Giáo chủ chứ?
Ngay sau câu nói của vị thực khách nọ, tên Giáo chủ U Minh giáo chừng như bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma-kinh/3140484/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.