Năm hai mươi lăm tuổi, Đường Ý gả cho Giang Tiều Sinh. Hai người đều bận rộn công việc nên lễ cưới giao cho người lớn đôi bên sắp xếp.
Người lớn dù sao cũng hơi ưa chuộng phong cách long trọng.
Trình tự ngày cưới rườm rà, Đường Ý xỏ chân vào đôi giày cao gót không thường xuyên mang, cố gắng vờ như bình tĩnh sải bước đến chỗ Giang Tiều Sinh ở trên sân khấu. Cô như nhìn thấy mình trong quá khứ, vấp ngã lảo đảo suốt quãng đường cho đến khi húc đổ tường Nam của Giang Tiều Sinh.
MC là bạn chung phòng thời đại học của Giang Tiều Sinh, được ca tụng là thầy giáo đến từ Đức Vân Xã, khiến cho bầu không khí thật sự trở nên vui vẻ.
Đến phần trao nhẫn, hình như Giang Tiều Sinh hơi căng thẳng, suýt nữa làm rơi chiếc nhẫn. MC trêu ghẹo anh: “Chú rể đừng căng thẳng quá, đã đến việc kia đâu.”
Người xung quanh cười ồ lên, Đường Ý nhìn thấy vành tai đỏ ửng của người con trai ấy qua lớp voan mỏng che đầu, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Đeo vào ngón áp út bên phải.”
Chiếc nhẫn đính kim cương lóe lên dưới ánh đèn chói chang, giống như tình yêu trên thế gian này vậy, hoa lệ mà chẳng ích gì. Đáng tiếc mọi người chỉ nhìn thấy sự hào nhoáng của nó, không nghĩ nó vô dụng.
Đeo nhẫn xong xuôi, Giang Tiều Sinh thở phào nhẹ nhõm, vén lớp voan trên đầu Đường Ý lên, cúi người hôn môi cô, dùng giọng nói mà chỉ có hai người nghe thấy được: “Vừa rồi thật sự nguy hiểm đấy.”
Đường Ý bật cười: “Vất vả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dap-lua/244339/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.