Bóng đêm dày đặc ánh trăng mê người, vốn phải là thời cơ cô nam quả nữ chung đụng củi khô lửa cháy, đáng tiếc không gặp đúng người đành phụ lòng cảnh đẹp. Thanh Vận ôm ta nãy giờ vừa mới thở dốc ồ ồ như trâu nay đã mong manh, yếu ớt như người sắp chết.
Thật tình thì đã gần đến tháng mười, cả người ướt đẫm, tiêu sái trong gió đêm sẽ lạnh thấu xương. Ta thấy vậy càng rúc vào lòng Thanh Vận, Thanh Vận vừa ôm thì cả người ta đã nóng lên thế nên ta cực kì vô sỉ bám chặt lấy cổ Thanh Vận sưởi ấm. Ta đoán Thanh Vận cũng không bao giờ nghĩ ta là cô nương rụt rè.
Lúc tới gần Thanh Vận Quan, ta trông thấy một bóng người cầm đèn lồng đứng ở cửa đạo quán, vừa thấy ta với Thanh Vận lập tức chạy tới. Sau khi thấy rõ mặt mũi, cặp mắt ôn nhu kinh ngạc nhìn ta và Thanh Vận.
“Sư phụ, sư muội làm sao vậy?”
“Hô... Trúng... Trúng... Thuốc mê... Té... Té xuống sông... Trúng...”
Thanh Vận vất vả phun ra từng từ một mới nói xong khiến ta nghe thấy mà chua xót vô cùng.
Sư phụ a sư phụ, ngày thường người thích giảng đạo lắm mà? Giờ chưa già đã lắp bắp như vậy?
“Sư huynh, huynh yên tâm, ta không sao!” Ta cố gắng cười nhẹ với Thanh Dạ, cải thiện hình tượng hà bá hiện tại, sợ dọa Thanh Dạ chạy mất.
Thanh Dạ nhìn hơi thở mong manh Thanh Vận, lại nhìn ta đang tươi cười nằm trong lòng hắn rồi nói: “Sư phụ, chi bằng để ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-thanh-than-di/3230033/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.