Ta ê mặt xấu hổ trốn về phòng, rửa ráy sạch sẽ rồi thay đổi đạo bào. Sau khi xong xuôi và an toàn, ta bắt đầu vòng vòng quanh phòng, nói sao cũng không ló mặt ra ngoài.
Lần này thật sự quá mất mặt! Ta thật sự không còn mặt mũi nào ra ngoài gặp bà con cô bác...
Đang lúc mình ta đứng trong phòng làm rùa đen rút đầu, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa, ta chột dạ hỏi: “Ai a!”
“Là sư phụ...” Ngoài cửa truyền vào giọng nói nhẹ nhàng của Thanh Vận.
Tim đập bình bịch, mặt dày đi ra mở cửa, chỉ thấy Thanh Vận cầm phất trần đứng ngoài cửa, thần sắc bình thường nhìn ta.
“Sư phụ, người tìm đồ nhi có việc gì sao?” Ta ra vẻ lạnh nhạt hỏi.
“Thất nhi, sư phụ muốn nói riêng với ngươi...” Thanh Vận nói đến đây cố ý dừng lại một chút, cặp mắt gian xảo nhìn ta chằm chằm.
“Sư.. sư phụ định nói gì với đồ nhi?” Ta lắp bắp hỏi, thật xấu hổ muốn chết.
Hắn không phải ‘lửa cháy thêm dầu’ trách ta nữ tử tùy tiện, nay dọa người khiến cả sư phụ cũng mất mặt!
“Sư phụ tính nói, mình ngươi ngây ngẩn trong phòng cả buổi chiều rồi. Sư phụ có thể hiểu tâm tình của ngươi nên để ngươi yên lặng một chút. Nhưng giờ đã gần đến giờ Thân canh ba, nếu ngươi không đi chợ, hàng quán đóng cửa, bữa tối đêm nay của bốn thầy trò chúng ta chỉ sợ không có gì.” Thanh Vận từ tốn diễn giải, ngắn gọn chỉ là nếu ta không mau đi chợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-thanh-than-di/3230032/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.