Chương trước
Chương sau
Đầu ta đau như búa bổ, cả người nóng rực. Ta như một con giun lăn qua lăn lại trên giường, cố gắng giảm bớt khổ sở.

Lúc này, ta đã rõ vì sao nam nhân luôn nói nữ nhân yếu đuối, dễ bị tổn thương.

Nếu lúc trước ta nghe được lời này, chắc chắn sẽ cười nhạt nói làm như nữ nhân nào cũng yếu đuối vậy. Nhưng bây giờ lăn lộn trên giường, ta không thể không thừa nhận ta cũng là một nữ nhân dễ bị tổn thương...

“Ô...” Ta thê lương nhìn khắp phòng như bị toàn thế giới bỏ rơi.

Miệng khát khô lại không còn chút sức đứng dậy rót nước, chỉ có thể thở hào hển chờ người đến phát hiện nữ nhân đáng thương ta đây.

Bọn Thanh Vận, Thanh Dạ không biết đến thăm ta sao? Chẳng lẽ để cho một cô nương đáng thương vừa đang có quỳ thủy lại vừa phát sốt chết thiêu tại phòng? Quả nhiên, nữ nhân có quỳ thủy phải tránh nhiễm lạnh, bằng không sẽ phát sốt hoặc cảm mạo, chán chết đi được.

Không biết qua bao lâu, lúc thần kinh ta sắp hỏng mất thì nghe được tiếng gà trống gáy sáng ở Thủy Vân Am bờ bên kia.

“Ò ó o o o... O o o o...”

Con gà trống khỏe mạnh kia ngẩng cao đầu làm trong bổn phận đánh thức nhóm ni cô ngủ say, bắt đầu lại một ngày hương khói thảm đạm.

Ta mơ màng nghĩ chắc con gà trống kia là động vật giống đực duy nhất trong Thủy Vân Am thì phải.

Sau khi gà gáy, bọn Thanh Vận cũng đã thức dậy, đến lúc đó thấy trong bếp không có ai làm bữa sáng sẽ sớm phát hiện nữ nhân đáng thương ta đây, lúc nào cũng vậy, cứ phải đến bữa ăn bọn họ mới cảm nhận được sự tồn tại vĩ đại của ta.

Quả nhiên không bao lâu, cửa phòng ta bị gõ liên tục.

“Sư muội? Còn chưa dậy sao?” Giọng nói nhẹ nhàng của Thanh Dạ vang lên.

Sư huynh, sư huynh anh tuấn dịu dàng của ta đã đến...

Ta nhất thời rơi lệ đầy mặt, cố gắng gọi hắn nhưng cổ họng chỉ phát ra vài tiếng rời rạc: “Sư... A... Huynh...”

“Sư muội? Ngươi sao vậy?” Thanh Dạ thoáng lo lắng hỏi, dường như đã nghe được giọng cầu cứu mỏng manh bất thường.

Đương nhiên đây đều nhờ hiệu quả cách âm quá kém của phòng ốc thời cổ đại.

“Sư huynh... Sư huynh... Ô...” Ta dốc hết tàn hơi kêu cứu, nếu Thanh Dạ không nghe được mà xoay người rời đi thì ta lập tức cắn lưỡi tự sát!

“Sư muội?” Thanh Dạ bồn chồn gọi một tiếng, rốt cục cửa phòng bị đẩy ra.

“Sư huynh...” Ta lệ nóng quanh tròng nhìn Thanh Dạ.

A, sư huynh! Vì sao ngươi là sư huynh! (Mời tham khảo cách Romeo gọi Juliet)

“Sư muội, muội sao vậy?” Thanh Dạ vừa thấy ta nằm bẹp trên giường đã biết ta không khỏe, bước nhanh đến trước giường sờ vầng trán nóng bỏng của ta.

“Sư muội, muội nóng quá, ngoan ngoãn nằm nghỉ, ta mời đại phu xem bệnh cho muội.”

“Dạ.” Ta vâng lời gật đầu.

Mặc dù ta muốn Thanh Dạ kề cận chăm sóc lúc đang đau ốm nhưng nghĩ đi nghĩ lại mạng mình vẫn quan trọng hơn. Nếu còn sốt cao hơn thế nữa thì sẽ thành đồ ngốc, đến lúc đó đừng nói chuyện tình yêu gì đó, ngay cả chuyện đi vệ sinh cũng không thể khống chế.

Sau khi Thanh Dạ thấy ta liền mau chóng đi mời thỉnh đại phu, lúc này ta mới sực nhớ vừa rồi quên nhờ Thanh Dạ rót giùm chén nước...

Ta lại bắt đầu chịu đựng cơn khát...

May mà không lâu sau, phòng ta lại có khách viếng. Đoạn Tang Mặc vội vã vọt vào. Ta bắt đầu hoài nghi vị Đoạn nhị công tử có phải từ nhỏ chưa từng tiếp xúc với nữ tử nào nên không biết quy củ phải gõ cửa trước khi vào khuê phòng hay không.

“Sư tỷ, người không sao chứ?” Đoạn Tang Mặc đứng cạnh giường, nóng lòng nhìn ta, ánh mắt tuấn lãng cũng nhíu chặt lại.

“Ngươi nói đi?” Ta thều thào hỏi ngược lại.

Nếu hiện tại ta có sức nhất định sẽ lườm hắn một cái. Chuyện hôm qua hắn bỗng nhiên xông vào phòng ta xem thân mình trụi lụi như cừu của ta còn chưa tính sổ! Hôm nay lại dám tiếp tục lỗ mãng xông vào như nhà không chủ.

Đoạn Tang Mặc nghe xong, đưa tay đặt lên trán ta, đầu ngón tay lạnh lẽo như ngọc.

“Sư đệ, rót cho sư tỷ chén nước.” Ta mở miệng sai bảo, rốt cục đã tìm được người để sai rồi.

Ngày thường ta tốt với Đoạn Tang Mặc vậy, lúc sinh bệnh sai hắn một chút cũng không sao.

“Được.” Đoạn Tang Mặc vâng lời, tiêu sái đến trước bàn rót nước nhưng dù sao hắn cũng được hầu hạ từ nhỏ nên ngơ ngác cầm chén không biết đút cho ta thế nào.

“Đỡ sư tỷ ngồi dậy!” Ta kiệt sức nói.

Ta không ngờ sư đệ thiếu hiểu biết đến cỡ này nhưng may mắn hắn không nghĩ ra chuyện dung miệng mớm nước, bằng không khi ta hết bệnh rồi tuyệt đối sẽ chém hắn.

Lúc này Đoạn Tang Mặc mới có phản ứng, cẩn thận đỡ ta dậy tựa vào lòng hắn, đặt chén nước bên môi cho ta uống. Khi nằm xuống, cổ họng ta đã dịu hơn nhiều nhưng đầu vẫn đau như trước, khó tránh khỏi tà tâm với Đoạn Tang Mặc lại nổi lên.

“Đặt tay lên trán sư tỷ.” Ta ra lệnh cho Đoạn Tang Mặc.

Nuôi binh nghìn ngày dùng trong một lúc, khi sư tỷ cần, hắn phải toàn tâm trả giá!

“A? Được...” Đoạn Tang Mặc mặc dù hơi ngập ngừng nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Lòng bàn tay lạnh lẽo đặt trên trán ta, an ủi cái trán nóng rực của ta không ít.

Nhiệt độ cơ thể của ba người Đoạn Tang Mặc, Thanh Vận, Thanh Dạ không giống nhau chút nào. Thanh Dạ ấm áp, Thanh Vận hơi lạnh còn Đoạn Tang Mặc rất lạnh. Đoạn Tang Mặc là thuốc hay giảm sốt mùa hè, Thanh Dạ là thuốc tiên ngày thường. Còn tên tiểu nhân Thanh Vận lành lạnh, nói thật, nếu không phải do tối hôm qua tình cảnh bắt buộc, hắn cũng không đáng để ôm.

Ta vong ân phụ nghĩa với Thanh Vận như vậy, không biết có bị tổ sư trừng phạt hay không?

Qua một hồi, bàn tay lạnh lẽo của Đoạn Tang Mặc bị vầng trán nóng rực của ta làm ấm lên, Đoạn Tang Mặc rất biết điều đổi sang tay khác. Sau đó ta thoải mái ngủ thiếp đi, không thấy bàn tay lạnh lẽo trên trán hơi ẩm ướt. Tiếp đó không còn biết gì nữa.

“Sư tỷ? Sư tỷ, tỉnh dậy. Uống xong thuốc rồi hãy ngủ tiếp.” Giọng nói trầm thấp của Đoạn Tang vang vang bên tai.

Ta mơ mơ màng màng mở mắt nhìn Đoạn Tang Mặc, hắn đang bưng một chén thuốc ngồi cạnh giường. Thấy ta tỉnh lại liền ân cần đỡ ta dậy.

Ta nhìn chén thuốc nâu đậm, nồng nặc mùi thuốc Đông y, nhịn không được nhíu mày. Vừa rồi không thấy Đoạn Tang Mặc thông minh như vậy, sao lúc uống thuốc lại tích cực thế làm gì?

Dù sao bị bệnh cũng khổ, ta đành nhắm tịt mắt, nín thở uống một hơi hết sạch. Tiếp đó chậc chậc lưỡi vì đắng, mày mặt nhăn nhó nhìn Đoạn Tang Mặc, chờ hắn hiểu ý ta.

“Sư tỷ, ngươi nhìn ta làm gì?” Đoạn Tang Mặc ôm ta khó hiểu.

“...”

Tên đáng chết này, đầu vừa chổng ngược xuống đất sao?

Đoạn Tang Mặc nhìn ta một hồi rốt cục sáng tỏ, đặt một tay lên môi ta, đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng xoa xoa đôi môi, kế đó thản nhiên nhìn ta cười cười.

“...”

Ta cảm thấy đầu mình càng đau dữ dội...

Sư đệ, mỗi lần sư tỷ uống thuốc xong, Thanh Dạ sư huynh của ngươi đều rót nước cho ta, sư tỷ đây muốn ngươi đưa ta một miếng mứt hoặc rót một chén nước để giải đắng, không phải muốn ngươi lau miệng...

“Rót nước cho sư tỷ...” Rốt cục ta bất lực với Đoạn Tang Mặc, đành mở miệng nói thẳng.

“Được.” Đoạn Tang Mặc lúc này mới hiểu ý, buông ta ra đi rót nước.

Ta mờ mịt nhìn một chậu rửa mặt cạnh giường, trên vành thau còn vắt một miếng khăn ẩm. Sau đó đầu óc bừng sáng, trái tim băng giá muôn phần liếc Đoạn Tang Mặc, ta còn tưởng hắn hiếu thuận, kiên nhẫn lấy tay hạ sốt cho ta, thì ra là dùng khăn thay thế.

Sau khi uống nước xong, ta tiếp tục nằm ngủ, Đoạn Tang Mặc đặt bàn tay lạnh lẽo trên trán ta như trước. Ta không khỏi than thầm, không nhiệt tình thì thôi đi, còn vờ vịt lúc ta còn tỉnh. Có sư đệ như thế, thật sự là lạnh tận tim gan.

Ta vừa chợp mắt nằm một chút đã thấy bàn tay trên trán lại nóng lên, sau đó có tiếng nước chảy, một cái khăn ướt đắp lên trán thay cho bàn tay kia. Ta kinh ngạc mở mắt, chỉ thấy Đoạn Tang Mặc mới vừa bỏ tay vào chậu nước.

Đoạn Tang Mặc thấy ta mở mắt, cau mày hỏi: “Sao vậy? Không đủ lạnh sao?”

“...” Không biết vì sao, mắt ta bắt đầu phiếm hồng.

Hệt như đại văn hào Shakespeare đã nói: “Yếu ớt, tên ngươi là nữ nhân!”

Vì nữ nhân chẳng những dễ bị tổn thương mà còn dễ cảm động.

“Sư tỷ, người sao vậy? Rất khó chịu sao?” Đoạn Tang Mặc thấy ta đỏ mắt lại không nói, không khỏi bối rối.

Ta ứa nước mắt lắc đầu, nói: “Sư đệ, sư tỷ cam đoan với ngươi. Nếu sau này ngươi sinh bệnh, sư tỷ nhất định chăm sóc ngươi rất tốt.”

Ô ô ô... Ta không có mắt nhìn người, vừa rồi bụng dạ hẹp hòi xem sư đệ như tiểu nhân. Tổ sư a, ta là tội nhân! Ta có tội!!

“A...”

Không biết vì sao Đoạn Tang Mặc nghe xong bỗng mỉm cười hỏi: “Vì sao nhất định phải chờ ta bệnh mới tốt với ta?”

Lúc này ta mới nhớ ra lời mình không hay lắm, đây khác nào rủa hắn sinh bệnh sao? Sau đó lập tức sửa lại.

“Sau này mặc kệ ngươi bệnh hay không, sư tỷ đều tốt với ngươi.” Đoạn Tang Mặc rõ ràng không phải con ta rứt ruột sinh ra nhưng thấy hắn săn sóc ta như vậy, ta lại cảm khái như nhìn con mình trưởng thành...

“Vậy sư tỷ xem như đã đáp ứng ta rồi, sau này đừng đổi ý nói mình mê sảng nên hồ đồ.” Đoạn Tang Mặc nhìn ta cười nói.

“Được, sư tỷ nhất định nhớ kỹ, tuyệt không đổi ý!”

Sau khi cam đoan, ta dường như sợ chưa đủ nên bổ sung một câu: “Sư đệ, ngươi biết không? Đời này sư tỷ tự hào nhất là có một sư đệ như ngươi vậy.”

Đều nói nếu lời nam nhân đáng tin thì heo nái cũng có thể leo cây. Tương tự, nếu lời nữ nhân đáng tin thì gà trống cũng có thể đẻ trứng, đặc biệt là nữ nhân hồ đồ vì phát sốt. Cho nên, sư đệ a, nếu ngày sau sư tỷ phụ ngươi, trăm ngàn lần đừng trách sư tỷ, sư tỷ cũng vì rơi vào tình thế đặc biệt.

Ai bảo nữ nhân đều là động vật cảm tính.

Đang nói chuyện, Đoạn Tang Mặc nhấc bàn tay ngâm trong thau nước nãy giờ ra, vỗ nhè nhẹ lên khăn rồi đặt lên trán ta hay cho bàn tay đã ấm lên kia.

“Sư đệ, lần sau nhớ lau khô. Ướt quá không thoải mái...” Ta đã được hưởng thụ còn lên giọng dạy đời. Dù sao đã làm thì phải làm cho tốt.

“Dạ...” Đoạn Tang Mặc yếu ớt đáp lời, giọng nói mang theo chút thất bại.

Trước khi ta yên ổn nhắm mắt còn tự nhủ chờ mình hết bệnh xong sẽ làm cánh gà cho Đoạn Tang Mặc ăn thì không biết người nào đó thoáng bất mãn đính chính.

Đoạn Tang Mặc không thích ăn cánh gà.

Nếu không thích cánh gà thì cánh vịt cũng được, miễn sao hắn ăn là được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.